LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 80

“Không được tốt lắm Cal ạ,” tôi nói bằng giọng “tôi không thể lắng nghe
yêu cầu của anh bây giờ được”. Kiểu nói đó anh ta hiểu quá rõ rồi. Đó là
một ưu điểm khi làm việc cho Cal. Anh ta cực dễ bị lừa.

“Ừm, cô sang gặp tôi ở phòng họp C được không?”

“Để làm gì?”

“Chúng ta cần trao đổi về Giải Golf Dành Cho Người Nổi Tiếng.”

“Ngay bây giờ ư?”

“Ừ, nếu cô có thể thu xếp. Đi mà, nhé?”

Tôi thở dài đánh thượt một cái thật to. “Thôi được,” tôi đáp. “Khi nào được
tôi sẽ sang.”

Chết tiệt. Giá mà tôi đến sớm hơn vài phút thì anh ta đã kịp mở e-mail của
tôi và liên lạc với người khác để giải quyết chuyện cái giải golf kia rồi. Tôi
mà báo với anh ta tin này thì chắc chắn Cal sẽ chuyển dự án đó cho người
khác, nhất là nếu tôi ép ra vài giọt nước mắt. Mà có khi tôi còn đòi được
anh ta cho nghỉ vài tuần thảnh thơi để lấy lại tinh thần sau chuyện đau lòng
ấy chứ. Thậm chí tôi và Marcus có thể cùng nhau đi nghỉ cũng nên. Tôi thu
nhỏ cửa sổ có bức e-mail trên màn hình, quyết định sẽ thay đổi chút ít vào
lần cuối và kiểm tra chính tả trước khi gửi, rồi đi xuống cầu thang đến
phòng họp. Tôi đẩy cánh cửa nặng nề mở ra vơi vẻ mặt thiểu não.

Và kia, trước mặt tôi là toàn bộ nhân viên công ty Carolyn Morgan &
Associates, tất cả chen chúc trong phòng, đồng thanh kêu lên “Ngạc nhiên
chưa!” và thi nhau dành cho tôi những lời chúc mừng nồng nhiệt nhất. Một
chiếc hộp màu xanh da trời cực to của hãng Tiffany đang nằm ngất ngưởng
ở một đầu bàn sơn mài. Đầu bên kia là một chiếc bánh kem màu ngà với
dòng chữ màu hồng trông mà thèm. Tim tôi đập loạn xạ. Đấy, bao nhiêu là
khán giả! Tha hồ mà kịch tính!

“Bọn mình biết cậu tưởng mấy ngày nữa mới có tiệc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.