Shinzaburo cùng một lúc cũng gọi người tỳ nữ: “O-Yone! A, ngươi đấy à
O-Yone! Ta còn nhớ rõ ngươi.”
“Hagiwara Sama!” O-Yone kêu lên kinh ngạc tột độ. “Tiện nữ không thể
tin được!…Thưa công tử, thế mà người ta bảo rằng công tử đã chết.”
“Sao khủng khiếp thế!” Shinzaburo kêu lên. “Ta lại được bảo rằng cả hai
chủ tớ nhà ngươi đều đã chết.”
“A, thật là một câu chuyện đáng ghét!” O-Yone đáp lời. “Sao họ lập lại
những chữ xui xẻo ấy nhỉ?… Ai nói với công tử như thế, thưa công tử?”
“Xin mời vào trong,” Shinzaburo nói. “Trong đó chúng ta dễ trò chuyện
hơn. Cửa vườn đang mở.”
Họ đi vào trao đổi những câu chào hỏi và sau khi họ an vị, Shinzaburo
nói:
“Ta tin rằng các cô đã tha thứ cho tội khiếm nhã của ta, vì trong một thời
gian dài, ta đã không đến viếng tiểu thư. Nhưng Y sĩ Shijo, cách đây độ một
tháng, nói với ta rằng hai cô cháu đều chết.”
“Vậy người nói với công tử chính là ông ấy, thưa công tử?” O-Yone hỏi.
“Ông ấy thật là ác độc khi nói như thế. Xem nào, chính Shijo cũng là người
bảo với tiện nữ rằng công tử đã chết. Tiện nữ nghĩ rằng ông ấy muốn lừa
dối công tử là một chuyện không khó, vì công tử rất thật thà và cả tin. Có lẽ
tiểu thư của tiện nữ đã sơ xuất nói vài tiếng tiết lộ lòng ái mộ đối với công
tử và những lời ấy đã đến tai của phụ thân nàng. Trong trường hợp ấy, có lẽ
kế mẫu O-Kuni đã lập mưu để ngài y sĩ nói lại với công tử là tiểu thư đã
chết để chia rẽ chúng ta. Dù sao, khi tiểu thư nghe tin công tử từ trần, tiểu
thư lập tức muốn cắt tóc đi tu, nhưng tiện nữ đã khuyên tiểu thư đừng cắt
tóc, và tiện nữ thuyết phục tiểu thư rằng, hãy chỉ là nữ tu trong lòng. Sau đó
phụ thân của tiểu thư muốn tiểu thư kết hôn với một thiếu gia nào đó và tiểu
thư từ chối. Rồi rất nhiều điều phiền nhiễu đã xảy ra, phần lớn do phu nhân
O-Kuni gây nên, rồi chúng tôi bỏ dinh thự ra đi, dọn vào một căn nhà nhỏ
tại Yanaka No Sasaki. Hiện giờ chúng tôi mưu sinh khá chật vật, làm chút
việc vặt… Từ đó cho tới nay, lúc nào tiểu thư cũng niệm hồng danh