LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 162

Chiêu Nguyên theo Lạc Việt vào phòng ngủ, ngồi xuống nền nhà đã trải

xong chăn đệm, Lạc Việt nhấc cái túi da cả ngày vẫn mang theo bên người
lục tìm một hồi, lấy ra một cái hộp nhỏ. "Đưa tay phải ra đây." Lạc Việt
ngồi xuống cạnh nó, mở hộp rút một cây kim cắm trong cuộn vải, thở dài
nói, "Hầy, thường ngày ta chẳng khác nào dưỡng phụ của các sư đệ, chuyện
gì cũng đến tay, ngay hộp kim chỉ cũng phải mang theo bên người, thực là
tổn hại đến hình tượng đại hiệp tương lai." Hắn nắm lấy bàn tay phải Chiêu
Nguyên, giơ ra ánh sáng bên cửa sổ, tỉ mỉ quan sát chỗ sưng đỏ bị dằm gỗ
cắm vào, đầu ngón tay ép chặt hai bên chỗ sưng cho lôi lên, rồi dùng mũi
kim khều nhẹ ngoài da, gảy cái dằm ra, "Đau thì phải nói đấy."

Chiêu Nguyên "ừm" một tiếng, "Không đau."

Khều xong dằm gỗ, Lạc Việt cắm lại cây kim vào cuộn vải trong hộp,

ngẫm nghĩ một hồi lại lấy ra, quay sang bảo Đỗ Như Uyên bấy giờ đang
ngồi đọc sách bên cửa sổ gần đấy, "Đúng rồi, thập tam sư đệ, trận đấu hôm
nay áo đệ bị rách thì phải, đệ có tự vá được không? Vá được thì ta có kim
đây, còn không thì cởi ra ta vá cho."

Đỗ Như Uyên đặt sách xuống, nhìn Lạc Việt, nét mặt có vẻ phức tạp,

"Đại sư huynh, câu này tự miệng huynh nói ra, nghe có chút kỳ quặc."

Lạc Việt nói, "Kỳ quặc gì đâu, môn hạ đệ tử Thanh Sơn chúng ta, ai mà

chẳng biết dùng kim chỉ. Nếu không quan áo rách phải làm sao, cứ để tả tơi
ra à? Làm gì có chuyện nhiều tiền để hễ rách là đi mua mới được?"

Đỗ Như Uyên gục gặc đầu, "Có lý." Con rùa trên đầu gã cũng gật gù

theo.

Lạc Việt chìa hộp kim chỉ về phía Đỗ Như Uyên, "Cần không?"

Đỗ Như Uyên cởi áo khoác ngoài, cười híp mắt đưa tới trước mặt Lạc

Việt, "Đại sư huynh, phiền huynh rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.