LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 165

Chiêu Nguyên vẫn đứng đờ người, Lạc Việt cau mày giục, "Còn đứng

đấy làm gì? Chưa biết chừng lát nữa lại có ai thức dậy đấy, mau lên!"

Chiêu Nguyên bấy giờ mới "ừm" một tiếng, nhoẻn cười bước đến bên

chậu.

Một luồng sáng vàng nhạt lóe lên lan rộng trên mặt đất, rồi một con

rồng tròn lăn dài hơn nửa thước nhảy tõm vào trong chậu.

Chiêu Nguyên bơi vòng vòng mấy lượt, Lạc Việt đứng cạnh lán nghe

tiếng nước bì bõm, không khỏi muốn mỉm cười. Lúc sau, tiếng nước im bặt,
Chiêu Nguyên đung đưa ngâm mình trong chậu, bóng rồng trôi nổi trên mặt
nước, chốc chốc lại dao động. Lạc Việt ngẩng nhìn trời đêm trên cao, đen
tuyền như mặt ngọc, khảm đầy tinh tú lấp lánh. Tiếng Chiêu Nguyên từ
trong chậu nước vọng ra, "Lạc Việt, đa tạ huynh. Nếu như... ừm, dù cho tôi
không tìm thấy người cần tìm, tôi cũng sẽ báo đáp huynh."

Lạc Việt nói, "Báo đáp gì chứ, xa lạ quá! Chúng ta là bằng hữu mà, đây

là chuyện nên làm thôi." Chỉ mong đệ, khi nào dẫn tay Lạc Lăng Chi của đệ
tạo phản, đừng có dìm ta xuống nước là được. Im lặng một lúc, hắn lại giả
lả đùa, "Có điều, ta vẫn luôn nghĩ, nếu như đệ có tỉ tỉ hoặc muội muội, nhất
định là rất xinh đẹp, có thể giới thiệu cho ta làm quen."

Chiêu Nguyên ở trong nước đáp vọng ra, "Ừm, tôi có một tỉ một muội,

tiểu muội còn bé lắm, vẫn chưa thay răng, đợi ba bốn mươi năm nữa thì có
thể giới thiệu cho huynh làm quen. Còn tỉ tỉ... tỉ tỉ tôi rất đẹp, hơn cả Lâm
Tinh nữa kìa, song cũng dữ dằn hơn một chút."

Còn dữ hơn cả Lâm Tinh? Lạc Việt lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, "Vậy thì

thôi, ta thấy mình vẫn hợp với mỹ nữ phàm trần hơn, đệ cứ quên mấy lời ta
vừa nói đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.