LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 166

Một lúc sau, lại có tiếng nước bì bõm, rồi bụp một tiếng lóe sáng, Chiêu

Nguyên lại biến thành hình người, lom khom đi ra khỏi lán tre, "Lạc Việt,
tôi xong rồi."

Lạc Việt quay người lại, "Ờ, vậy đệ về ngủ trước đi, ta vào tắm rửa."

Chiêu Nguyên đáp "vâng", đi về phía phòng ngủ, mới được mấy bước

lại ngoái lại, "Lạc Việt, tôi vẫn còn chuyện này... muốn nhờ huynh..." Lúc
nào cũng nhờ Lạc Việt giúp đỡ, trong lòng nó rất áy náy, ngữ khí vì thế hết
mực ngập ngừng, sợ Lạc Việt thấy mình phiền phức.

Lạc Việt đặt thùng nước xuống, phóng khoáng đáp, "Có chuyện gì cứ

nói, mọi người đều là nam tử hán đại trượng phu, không cần ấp úng."

Chiêu Nguyên rút ra một vật, đưa tới trước mặt Lạc Việt, "Cái này,

huynh có thể cầm giúp tôi được không?"

Vừa nhìn thấy thứ đó, Lạc Việt giật mình, vội vàng bước lên chụm hai

tay che lại, đảo mắt quan sát xung quanh, nhỏ giọng thì thào, "Gan đệ lớn
quá nhỉ, đây chẳng phải long châu, chẳng phải tính mạng của đệ sao? Sao
lại đưa cho ta?"

Chiêu Nguyên cụp mắt, "Trong long châu có long mạch, giờ phụng

hoàng ở đây, hôm nay tôi và Lâm Tinh còn gặp cả một con rùa nữa, tôi lo sẽ
bị phát hiện. Nếu như bị phụng hoàng bắt được, ít nhất không có long châu,
bọn họ sẽ không biết tôi là long thần hộ mạch."

Lạc Việt nhíu mày, "Nhưng để ta giữ, nhỡ đâu bị phát giác thì làm thế

nào?

Nhỡ đâu ta đụng phải cái gì làm vỡ mất..."

Chiêu Nguyên nói, "Không đâu, long châu tách khỏi long thần hộ mạch

thì sẽ không còn long khí, không thể phát sáng, pháp thuật mạnh mấy cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.