LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 167

không đánh vỡ được. Tôi còn có thể biến nó nhỏ đi một chút, huynh giúp
tôi giấu nó trong người được không?"

Lạc Việt nói, "Chỉ cần không bị phát hiện, không dễ vỡ thì chuyện ta

mang nó giúp đệ không thành vấn đề, nhưng, đệ yên tâm giao nó cho ta ư?
Không sợ ta ôm nó chạy mất, hoặc nuốt luôn nó vào bụng ư? Ta nuốt long
châu của đệ, chưa biết chừng công lực có thể tăng vài giáp tý(3), hoặc trực
tiếp phi thăng thành tiên đấy. Sức cám dỗ lớn lắm."

Chiêu Nguyên cười nhe răng, "Huynh sẽ không làm vậy, vì huynh là đại

hiệp."

Lạc Việt giả vờ bất lực thở dài, "Thôi được, thua đệ rồi, còn biết ăn nói

hơn cả Lâm Tinh nữa."

Chiêu Nguyên nhắm mắt niệm chú, viên long châu dưới tay Lạc Việt

quả nhiên thu nhỏ lại, chỉ to cỡ một quả nho. Lạc Việt đón lấy viên long
châu từ tay Chiêu Nguyên, long châu rời khỏi Chiêu Nguyên liền thôi lấp
lánh, tối u u dưới trời sao. Lạc Việt rút sợi dây trên cổ, lôi ra một túi vải nhỏ
nối liền với sợi dây. Hắn nới lỏng miệng túi, bỏ long châu vào rồi thắt chặt
lại, nhét ngược túi vải vào trong áo, vỗ vỗ ngực, "Đệ cứ yên tâm, ta để long
châu của đệ ở đây, nếu mất đệ cứ việc dẫn phụ mẫu huynh đệ tỉ muội tới
truy sát. Khi nào thấm được máu Lạc Lăng Chi vào long châu rồi, ta sẽ trao
nó lại cho đệ."

Chiêu Nguyên nhìn Lạc Việt, hai mắt lấp lánh dưới ánh sao, "Ừm, tôi

yên tâm mà." Rồi quay về phòng ngủ, rúc vào chăn. Đỗ Như Uyên nằm
trong chiếc chăn bên cạnh, hình như đã ngủ say, con rùa bò trên phần gối
sát cạnh Chiêu Nguyên, cả đầu lẫn đuôi đều rụt trong mai, chắc cũng say
giấc rồi. Chiêu Nguyên nhắm mắt nhẹ nhàng nằm xuống. Nó nghe tiếng
bước chân Lạc Việt tắm gội xong quay lại, tiếng đóng cửa, thổi tắt đèn dầu,
cả tiếng hắn nằm xuống cạnh nó. Chiêu Nguyên mở mắt, trong phòng tối
như hũ nút, rất yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng thở như kéo bễ của các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.