LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 184

đô, núi núi biển liền bờ, mây trắng quay đầu gặp, xanh thẳm mắt hư vô (4) .
Đoạn thơ này là của ai, triều đại nào, sau đoạn này còn có bốn câu thơ, là
gì? Về sau người nào ở môn phái nào vào khi nào đã dựa vào bài thơ này
sáng tạo ra môn võ công gì?"

Nhược Diệp còn đang hỏi dở, con rùa trên đầu Đỗ Như Uyên đã lim dim

mắt nói, "Chung Nam sơn của Vương Ma Cật đời Đường, bốn câu sau là
Chia khu ngọn giữa biển, râm tạnh khác khe xưa; muốn tìm nơi nghỉ trọ,
cách bến hỏi tiều phu. Về sau thời Văn Đường, Tống Bạch Khách tông chủ
của Chung Nam Sơn kiếm phái đã từ bài thơ này lĩnh ngộ ra một bộ kiếm
pháp, gọi là Chung Nam Sơn kiếm pháp."

Trên lôi đài, Nhược Diệp vừa dứt lời, liền nghe "keng" ngay một tiếng,

lại là Lạc Việt giành phần gõ chiêng trước tiên. Lâm Tinh cả mừng, nhắm
nghiền hai mắt, chụm hai ngón trỏ và hai ngón cái vào nhau, dựng trước
ngực, vận khởi linh lực.

Nhược Diệp nhấc ống tay áo, "Mời Thanh Sơn, Lạc Việt thiếu hiệp."

Lạc Việt đứng lên, lại do dự hồi lâu, rồi mở miệng, "Thơ Lý Bạch."

Nhược Diệp lắc đầu, Lạc Việt lại vội vàng chữa, "Không đúng không đúng,
là thơ Đỗ Phủ, à... sai rồi, hẳn là Bạch Cư Dị..."

Lâm Tinh trợn tròn hai mắt, nét mặt biến đổi, run rẩy lẩm bẩm, vẻ

không thể tin nổi, "Sao có thể, sao có thể..."

Nhược Diệp các chủ lắc đầu, "Lạc Việt thiếu hiệp trả lời sai rồi."

Lâm Tinh siết chặt tay, vẫn sửng sốt chưa nguôi, "Không thể nào, hắn đã

ăn vảy kỳ lân của ta, ta là kỳ lân hộ mạch của hắn, ta và hắn đã tâm ý tương
thông, ta dùng linh lực truyền âm cho hắn, sao hắn lại không nghe thấy,
không thể nào, chuyện này là vì sao..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.