LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 195

Lạc Lăng Chi cũng cười, nụ cười khác với bình thường, Lạc Việt rất

hiếm khi nhìn thấy y cười thẳng thắn như thế.

Ngay ánh nắng, cũng bắt đầu dịu đi trong nụ cười của y.

Không đúng, nắng sao chỉ dịu có một bên, lại mang theo cả yêu khí?

Lạc Việt vội quay đầu về phía lôi đài, đúng lúc nghe thấy tiếng rú thê lương
kinh thiên động địa, "À... ú..." Hắn nhìn vào sàn đấu, mắt trọn trừng miệng
há hốc.

Một cái bóng to lớn kỳ quái đang chiếm cứ lôi đài, liên tục phình to ra.

Yêu khí đen ngòm thốc thẳng lên trời, gần như che lấp một nửa ánh ngày,
con hắc ưng vừa lượn vòng quanh cái bóng, vừa rít lên những tiếng thê
thiết. Lạc Việt lẩm bẩm, "Ái chà, là trò gì đây?"

Đệ tử Hoa Sơn quệt vệt máu bên khóe miệng, cười lớn, "Thanh Huyền!

Các ngươi ức hiếp người quá đáng! Thi đấu luận võ vốn chỉ đến điểm là
dừng, các ngươi lại hạ độc thủ đoạt mạng. Ha ha ha ha. Được thôi, đoạt
mạng. Giờ thì xem là ai đoạt mạng ai đây! Ha ha ha ha!"

Nghe tiếng cười của gã, cái bóng kỳ quái như nhận được mệnh lệnh,

ngoác miệng thật lớn, lại gầm lên một tiếng inh tai, cuồng phong trỗi dậy,
bụi cát mù mịt, bộ móng khổng lồ từ trên trời bổ xuống, con hắc ưng trong
nháy mắt hóa thành tro bụi. Cái bóng nghển cổ gầm vang, phóng vọt lên,
nhảy khỏi lôi đài.

Từ bục giám quan, Tịnh Duyên phương trượng hét lớn, "Những người

bình thường và người huyền pháp thấp, mau chóng tản hết đi, là phệ cốt yêu
thú đó." Nói đoạn phi thân lên, giật viên niệm châu đeo trên vòng cổ quăng
theo cái bóng. Niệm châu lơ lửng tỏa Phật quang đỏ mờ xoay vòng giữa
không trung, phồng ra, tròng vào cổ yêu thú như một dạng xiềng xích. Phía
ngoài lôi đài, đệ tử các phái chạy tán loạn. Yêu thú lắc mạnh đầu, chỉ tích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.