LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 196

tắc lại phình to thêm vài lần nữa, xiềng xích đứt phụt, hạt châu rơi lanh canh
như mưa sa.

Tên đệ tử Hoa Sơn nọ vẫn cười khành khạch, "Ha ha ha! Nghênh Xuân

Hoa, lớn nữa lên, to nữa lên. Nuốt chửng bọn súc sinh Thanh Huyền cho
ta!"

Đấu sĩ bên Thanh Huyền bấy giờ đã rúc vào một góc lôi đài, đang la oai

oái, "Sư phụ, sư huynh, cứu đệ tử!" Nghênh Xuân Hoa đã giơ bộ móng sắc
nhọn lên, chuẩn bị vồ gã. Tịnh Duyên phương trượng quát vang, giơ thiền
trượng chặn đứng đòn tấn công của Nghênh Xuân Hoa, tay đệ tử Thanh
Huyền kia lồm cồm tránh sang một bên.

Giờ này khắc này, chính là lúc cần bậc đại hiệp xuất đầu lộ diện, vì

không mang binh khí bên người, Lạc Việt bèn túm luôn một người đứng
gần đấy, giật lấy bội kiếm của họ. Lạc Lăng Chi cũng phi thân lên, lướt vào
trong sân, rút trường kiếm bên hông, chém xuống chân trước của yêu thú.

Yêu thú gầm lên cuồng nộ, quạt móng ra, hất bay Tịnh Duyên phương

trượng rồi chụp thẳng vào mặt Lạc Lăng Chi, đám đệ tử Thanh Huyền đang
chạy tháo thân, thấy vậy kinh hoàng hét lên, "Đại sư huynh cẩn thận!"

Lạc Lăng Chi vung kiếm chống đỡ. Đúng lúc ấy, bên cạnh y đột nhiên

vang lên tiếng quát, "Nghênh Xuân Hoa!" Nghênh Xuân Hoa dường như rất
quen tên mình, nhất thời dừng sững lại. Bắt đúng khoảnh khắc phân tâm đó,
một đạo kiếm quang đã chém mạnh xuống chân trước của nó, người dưới
móng vuốt ấy cũng theo đó biến mất.

Lạc Việt một tay giữ Lạc Lăng Chi, một tay xách thanh trường kiếm

nhuốm máu đen, miệng huýt sáo, "Nghênh Xuân Hoa ngoan ngoan, người ở
đây này..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.