LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 198

Trên lôi đài cuồng phong dữ dội, mây mù kín trời, bóng đen âm u đang

trùm xuống đỉnh đầu bọn Lạc Việt, chừng sắp nuốt chửng lấy cả bọn. Tịnh
Duyên phương trượng cởi bỏ cà sa, niệm Phật chú. Bóng đen phóng hàn
quang như sét giội. Lâm Tinh búng tay hô, "Chuyển."

Trường kiếm trong tay Lạc Việt bị cuồng phong cuốn phăng đi, hàn

quang chém thẳng xuống đỉnh đầu hắn, Lạc Lăng Chi lôi mạnh Lạc Việt ra
sau. Tịnh Duyên vung thiền trượng lên, miễn cưỡng chống đỡ được với
bóng đen trong chốc lát, cố gắng bảo vệ cho hai người họ lăn sang một bên.

Lâm Tinh điếng người, "Không truyền được pháp lực... Vì sao? Rõ ràng

hắn đã nuốt vảy kỳ lân rồi, vì sao pháp lực của ta không truyền đi được..."

Lạc Việt nhổ phì phì một mồm đất cát, "Nghênh Xuân Hoa, ngươi thực

nóng nảy quá đấy!"

Lạc Lăng Chi bất lực cười gượng, "Việt huynh, trong tình cảnh này mà

huynh còn nói đùa được..."

Lạc Việt cũng gượng cười, đang định đáp lại thì liếc thấy hàn quang, chỉ

kịp hét "Mau tránh đi", rồi một tay vồ lấy trường kiếm của Lạc Lăng Chi
đón đỡ, một tay đẩy mạnh Lạc Lăng Chi và Tịnh Duyên phương trượng
sang bên.

Một luồng đại lực quất thẳng vào người hắn, xé toạc phần da thịt trên

cánh tay và vai. Giữa khi đất trời tối sầm, Lạc Việt nghe thấy thiền trượng
của Tịnh Duyên đập trúng thứ gì đó phát ra tiếng động giòn tan, còn cả ai
đó từ bên phải ghé lại đỡ lấy hắn kéo sang một bên, vài giọt chất lỏng rơi
tong tong xuống mặt hắn cùng mùi tanh nhức mũi, hình như là nước dãi của
Nghênh Xuân Hoa. Lạc Việt mơ hồ cảm thấy có thứ gì xé toang vạt áo ngực
mình, khoét vào da thịt mình, nơi lồng ngực hắn bỗng nhiên ấm nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.