LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 200

Đại công cáo thành!

Lạc Lăng Chi biến sắc mặt, Lạc Việt cười nói, "Á, thuốc vấy máu của

tôi hết rồi, thôi vậy, huynh hẵng cứ băng vết thương..." Lạc Lăng Chi vụt
đưa tay kéo giật hắn sang bên, Lạc Việt bị y giữ lộn một vòng, tiếng gầm
đinh tai của Nghênh Xuân Hoa gần trong gang tấc. Lạc Việt xoay đầu nhìn
cái bóng đen đang áp tới, cười gượng nói, "Không phải chứ!" Sư phụ và
mấy chưởng môn tướng lão đều chưa đáp xuống, Nghênh Xuân Hoa thật
cũng bất khuất quá.

Bóng đen ập tới quá nhanh, căn bản không tránh kịp, Lạc Việt chỉ kịp

chắn trước Tịnh Duyên phương trượng và Lạc Lăng Chi, mắt thấy mình sắp
thịt nát xương tan đến nơi, một đời đại hiệp vẫn chưa xuất thế tung hoành
đã phải ê chề rơi rụng, hắn còn đang tự than thân trách phận thì đột nhiên có
một luồng sáng bảy màu chói lòa trải ra trước mắt. Luồng sáng ấy rực rỡ
như cầu vồng, xoay vần sặc sỡ, chỉ tích tắc lại có kim quang lóa mắt bao
bọc bên ngoài, bảy sắc cầu vồng mờ dần, còn kim quang thì biến thành một
cái lồng ánh sáng, trùm lấy Lạc Việt, Lạc Lăng Chi và Tịnh Duyên.

Lúc này, trên trời đột nhiên vang lên tiếng hót kỳ ảo, Nghênh Xuân Hoa

rú thảm, co rúm mình lại.

Một con chim lớn đỏ rực như lửa dang rộng đôi cánh, từ phía Quan Võ

các bay vụt ra, ba dải lông đuôi dài có màu như ráng chiều, trải rộng ánh
sáng cát tường.

Dưới đất, Nghênh Xuân Hoa run lẩy bẩy trên mặt đất, càng lúc càng co

nhỏ lại, tựa hồ khiếp sợ ánh sáng chói lóa kia.

Kim quang bao bọc bỗng rung lên, nhạt dần, yếu đi, tự thành một hình

người dang hai tay chắn trước Lạc Việt. Người đó buông tay xuống, giật lui
một bước, lẩm bẩm, "Phụng hoàng, là phụng hoàng..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.