LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 214

Hắn quay người bước khỏi cửa, Hạc Cơ Tử ở sau lưng lại lên tiếng,

"Đúng rồi, vị long công tử kia, vẫn ổn chứ?"

Lạc Việt quay người đáp, "Vẫn ổn ạ, ăn được ngủ được, có điều vẫn

mang hình dạng con rắn, không biến được thành người cũng không biến lại
được thành rồng, có lẽ là do chiếc vòng Lâm Tinh cô nương tặng, chắc chỉ
có cô ấy mới giúp gỡ ra được. Song từ sau trận yêu thú náo loạn Luận võ
Đại hội đã không còn thấy bóng dáng Lâm Tinh đâu nữa."

Hạc Cơ Tử khẽ gật đầu, điềm đạm nói, "Mấy ngày này con tạm thời

chăm sóc long công tử cho tốt."

Lạc Việt vâng dạ, thầm quan sát sắc mặt sư phụ, thấy không có gì khác

lạ mới len lén thở phào.

Từ phòng sư phụ trở ra, gió đêm hơi lạnh, lúc này đã quá canh ba, đình

viện ngập ánh trăng, đẹp một cách thanh u. Lạc Việt bước ra hiên ngẩng đầu
nhìn trời. Trời cao mà thoáng đãng, sao giăng lấp lánh, hắn hít vào một
luồng khí mát lành, trong thoáng chốc, toàn thân từ đầu đến chân đều trở
nên sảng khoái.

"Đêm dài đằng đẵng, thì ra đại sư huynh cũng không ngủ được, ra đây

ngắm trăng sao."

Sau gốc cổ thụ gần đấy, đột nhiên vang lên tiếng người.

Lạc Việt ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy từ trong bóng đổ của tàng cây

có một người bước ra, mặc mỗi tấm áo cánh mỏng, tóc buông xõa, tay cầm
quyển sách, đầu đội con rùa. Thì ra là vị sư đệ hờ bí ẩn, Đỗ Như Uyên. Lạc
Việt liền nói, "Không phải ta không ngủ được, mà là vừa có chuyện tới tìm
sư phụ, rồi tiện đứng luôn đây, Đỗ sư đệ tối rồi vẫn cầm sách, có nhìn được
chữ không?

Đừng đọc nhiều hại mắt đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.