LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 227

khinh chính mình, ngay đến việc quang minh chính đại nói với Lạc Việt,
"Thật ra so với Lạc Lăng Chi tôi còn thích huynh hơn, tôi thấy huynh vô
cùng phù hợp, tôi muốn làm thần hộ mạch của huynh," cũng không dám.

Nó còn chưa xác định được, vì muốn giành lại vị trí thần hộ mạch từ

móng vuốt phụng hoàng mà bắt Lạc Việt lên làm hoàng đế, rốt cuộc là đúng
hay sai?

Lạc Việt không hề muốn làm hoàng đế. Hắn muốn làm đại hiệp.

Chiêu Nguyên rúc đầu vào đám cỏ, cảm thấy rất rối loạn.

Lâm Tinh hít sâu một hơi, đưa tay áo quệt mạnh khóe mắt, "Dù cho

không cam tâm, cũng không thể thay đổi được hiện thực. Ta quyết định
nghĩ thoáng ra." Cô nhìn Lạc Việt, ánh mắt kiên định, "Tuy không phải là
thần hộ mạch của ngươi, ta vẫn sẽ giúp ngươi. Lão rùa thích đi nhờ phụng
hoàng thì cứ đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để phe chúng ta thua đâu. Ta sẽ
lại đi tìm một người có tiềm năng tố chất, bồi dưỡng hắn ta thành đại anh
hùng, để hắn cùng ngươi dốc sức làm nên thiên hạ."

Lạc Việt cúi xuống nhìn cô, thành khẩn nói, "Lâm Tinh, đa tạ."

Lâm Tinh nở nụ cười rạng rỡ, "Không cần, đây là việc ta nên làm mà.

Ai bảo ta là một thần hộ mạch mẫn cán kia chứ."

Lạc Việt cũng cười theo, "Cảnh giới của kỳ lân thần quả nhiên khác với

người trần, khâm phục khâm phục."

Nụ cười này, lại chứa đựng một cam kết ngầm khác. Lạc Việt trỏ tay về

phía bụi cỏ, "Trước mắt có một chuyện phải phiền đến Lâm Tinh cô nương.
Con rồng ngốc bị phụng hoàng giở pháp thuật, vốn dĩ phải hiện nguyên
hình, song có lẽ nhờ cái vòng cô cho mượn mà kết quả lại mang hình hài
rắn. Nhưng từ đó về sau nó không biến lại thành rồng cũng chẳng biến được
thành người nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.