LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 272

ngày nay vi sư cứ chần chừ. Con là đồ đệ mà ta yêu quý nhất, chẳng khác
nào con ruột ta vậy. Từ nhỏ đến lớn, vì Thanh Sơn, con đã chịu không ít
khổ cực, hầu như chẳng được sung sướng ngày nào. Dù cho Phụng tộc hiện
chưa biết con là ai, nhưng chỉ cần xâu chuỗi các dấu hiệu, suy luận thêm
một chút, là họ có thể đoán ra lai lịch của con rồng đó, cũng như thân phận
của con."

Lạc Việt nhắm mắt. Lời sư phụ vẫn khoan vào tai, xoáy vào tim hắn,

"Lạc Việt, mỗi người đều được an bài những cơ duyên riêng biệt, đều có
những việc phải tự mình đi làm. Bên con hiện có cả ba vị thần hộ mạch,
tuơng lai của con, không ai biết được sẽ ra sao."

Lạc Việt lê từng bước nặng nề trên hành lang, hắn đi rất chậm, hành

lang rất dài, tựa hồ mỗi lần nhấc chân, mười mấy năm sống ở Thanh Sơn lại
như đất cát lọt qua sàng, trôi đi một ít.

Hắn đã nghĩ rồi sẽ có ngày này, hắn và Chiêu Nguyên ắt sẽ khiến phụng

hoàng chú ý, ở lại Thanh Sơn sẽ chỉ gây liên lụy sư môn, rước thêm rắc rối
cho mọi người.

Nhưng khi ngày này đến thật, hắn vẫn khó lòng tiếp nhận.

Đến trước một cánh cửa, Lạc Việt đưa tay gõ mấy tiếng. Lát sau cửa

mở, Chiêu Nguyên xuất hiện, kinh ngạc nhìn hắn. Trong phòng, đằng sau
nó, có Lâm Tinh và Đỗ Như Uyên.

Lạc Việt bước vào, khép chặt cửa, nói với Chiêu Nguyên, "Ta phải rời

khỏi Thanh Sơn rồi, đệ cũng không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, đệ có
muốn đi cùng ta không?"

Chiêu Nguyên nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn hắn. Lạc

Việt lại quay sang Lâm Tinh, "Ta có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ. Nội đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.