LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 274

Nhưng nếu chỉ một trở ngại nhỏ thế này cũng không vượt qua được, thì

còn gì là đại trượng phu?"

Phúc họa là thứ đi đôi, hắn rời khỏi Thanh Sơn là chuyện bắt buộc xảy

ra. Đã như vậy thì nên nhìn về phía trước. Đại trượng phu lòng mang thiên
hạ. Thanh Sơn, sư phụ sư thúc và các sư đệ, dù có ly biệt, cũng vẫn nằm
trong thiên hạ này mà.

Tinh mơ, khi tia sáng đỏ đầu tiên cắt ngang màn trời, Lạc Việt đã đứng

giữa đồng không mông quạnh nhìn về nơi xa xăm. Thuật đằng vân của Lâm
Tinh rất lợi hại, lúc này bọn họ đã ở cách Thanh Sơn mấy trăm dặm. Lâm
Tinh ngồi trên bãi cỏ lau mồ hôi, "Mệt chết mất, không ngờ đem người
phàm cưỡi mây lại mệt như vậy, hao kiệt bao nhiêu khí lực mới đi được một
đoạn đường."

Đỗ Như Uyên cầm sách phe phẩy quạt, "May mà tại hạ có quy huynh."

Lâm Tinh liếc xéo Chiêu Nguyên, "Đúng đấy, cũng may con rồng này

biết cưỡi mây. Nếu không một lúc phải cõng theo ba người chắc ta chưa bay
được trăm dặm đã rơi xuống mất."

Lạc Việt nhìn về phía Thanh Sơn lần nữa, cuối cùng quay lại, cũng ngồi

xuống bãi cỏ. Đỗ Như Uyên hỏi, "Lạc Việt, tiếp sau đây huynh định thế
nào? Nếu huynh quyết tâm chiếm lấy ngai vàng, đệ xin rút lại những lời
từng nói. Huynh cũng không phải hoàn toàn tuyệt vọng đâu, vẫn còn có
cách." Gã lấy một tờ giấy, trải ra, "Để đệ phân tích sơ lược về cục thế hiện
nay cho huynh nghe. Hoàng thượng bệnh nặng, trông bề ngoài tưởng chừng
đại quyền đều rơi cả vào tay An Thuận vương, nhưng xét một cách toàn
diện, thiên hạ đang chia làm bốn phần, nằm trong tay bốn vị phiên vương,
lực lượng của An Thuận vương là mạnh nhất, lại có phụng hoàng hộ mạch
bảo trợ. Huynh cứ thâu tóm toàn bộ thế lực của ba phiên vương kia, sẽ có
khả năng giành thắng lợi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.