LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 391

Chiêu Nguyên lắc đầu, "Quận chúa chỉ xinh hơn thỏ tinh cô nương một

chút, nhưng còn kém xa Lâm Tinh, tôi nghĩ chắc huynh không thể nào thích
được."

Lạc Việt bật cười vỗ vai nó, "Khá lắm khá lắm, kinh nghiệm giang hồ

cũng phong phú hơn nhiều. Nhưng yêu cầu của đệ đối với nữ giới có vẻ cao
quá đấy." Hắn tặc lưỡi, "Sắc đẹp thế kia là đủ xếp vào hàng chim sa cá lặn,
hoa nhường nguyệt thẹn rồi."

Lâm Tinh lập tức liếc xéo Lạc Việt. Chiêu Nguyên cau mày nghi hoặc,

đẹp đến thế sao? Nó thấp giọng hỏi Lạc Việt, "Có phải huynh thích quận
chúa không?"

Thái độ của Lạc Việt rất miễn cưỡng, "Nếu cứ khen ai xinh đẹp là thích

người ấy, thì bản thiếu hiệp đây chính là thiên hạ đệ nhất đa tình rồi.
Chuyện thích hay không rất phức tạp, mặt mũi đương nhiên quan trọng,
nhưng quan trọng nhất vẫn là cái bên trong, xem có hợp tính hay không.
Học vấn này uyên thâm lắm."

Chiêu Nguyên gật đầu, như hiểu mà không hiểu.

Phụng Đồng đứng từ xa, đánh giá Lạc Việt và Chiêu Nguyên hồi lâu,

nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy độc một chữ "ngốc". Một người một rồng thế
này hợp lại với nhau, nếu có thể lật đổ được triều đình hiện giờ, thì chỉ
chứng tỏ thế đạo đảo lộn cả rồi. Phụng Đồng nghĩ tới Hòa Trinh, đột nhiên
thấy đau nửa đầu thái tử thật ra cũng hơi... ngốc. Ví dụ như trò hề chém
thần tu tiên này, tên Lạc Việt kia nhất định không làm, nhưng thái tử lại làm
ra được. Rốt cuộc giữa ngốc to gan và ngốc vô tư, cái nào khiến người ta
phải lo lắng hơn đây, Phụng Đồng nhất thời không sao đoán định nổi. Thần
hộ mạch thực ra chẳng phải công việc ngon lành gì, Phụng Đồng sầu não
thở dài. Lạc Việt quan tâm hỏi thăm, "Đồng công tư, sắc mặt huynh không
được tốt, có phải đau đầu không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.