LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 392

Phụng Đồng lãnh đạm trả lời, "Ta đau răng."

Bên này, Đỗ Như Uyên thành tâm mời quận chúa xuống ngựa nghỉ

chân, quận chúa đáp, "Không cần. Ta còn có việc khác phải làm, xin cáo từ
trước, ngày sau gặp lại."

Đỗ Như Uyên cười nói, "Quận chúa không định đợi thêm thật sao?

Chúng ta ở đây nghênh giá thái tử điện hạ, chắc chỉ lát nữa là điện hạ tới
nơi thôi."

Quận chúa nói, "Không cần, đi mời thái tử đại giá có phần quá bất

kính." Cô ôm quyền như nam tử, nói lời cáo từ, đoạn quay đầu ngựa, dẫn
đoàn tùy tùng vung roi chạy xa.

Lạc Việt nhìn theo bụi đất cuộn lên sau gót ngựa, lẩm bẩm, "Quận chúa

đúng thật anh tuấn oai phong." Hắn bỏ nốt nhân hạt dưa cuối cùng vào
miệng, "Kỳ lạ quá mà!"

Lâm Tinh thắc mắc, "Con gái anh tuấn oai phong rất kỳ lạ ư?"

Lạc Việt nói, "Là ta nói thái tử. Đã hơn nửa ngày, cũng nên tới rồi chứ?"

Lâm Tinh chớp chớp mắt, "Đúng rồi, chắc không phải... trên đường xảy

ra chuyện gì chứ. Ví như... trêu ghẹo dân nữ bị đánh?"

Thái tử và Trấn Tây quận chúa đi cùng một đường, khả năng đôi bên

chạm mặt là rất lớn, căn cứ tình hình trước đây thái tử từng có ý đồ tán tỉnh
quấy rối Lâm Tinh, mọi người đều cho rằng, chuyện gã trêu ghẹo quận chúa
rồi bị đánh rất có khả năng xảy ra. Kỹ năng tán tỉnh của thái tử rõ ràng
chẳng ra sao, quận chúa trông lại có vẻ không dễ đụng vào.

Phụng Đồng cau mày, "Nói bừa." Thái tử tuy thỉnh thoảng có làm những

chuyện không tự lượng sức mình, nhưng quyết không phải hạng người thiếu
kiểm soát như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.