LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 390

Thiếu niên mỉm cười, "Xe ngựa bên đường tuy rách thủng, nhưng vẫn

không che đậy nổi vẻ xa hoa, lại có ấn ký của Định Nam vương phủ, hẳn
dùng cho vương gia hoặc thế tử. Trong chư vị không có ai lớn tuổi, suy ra
người có mặt phải là thế tử."

Tùy tùng bên cạnh nhanh chóng nhảy khỏi yên ngựa, bước đến trước

mặt Đỗ Như Uyên, quỳ một gối xuống, dâng lên một bức thiệp đỏ. Thiếu
niên vẫn ở trên lưng ngựa, "Thế tử đã ở đây thì chúng ta cũng không đến
quấy rầy vương phủ nữa, tấm thiệp mời này, mong thế tử nhận cho."

Đỗ Như Uyên đón lấy thiệp mời, đút vào tay áo. Cặp mắt trong như

nước mùa thu của thiếu niên nhìn xoáy vào gã, đôi mày thanh tú nhướng
cao, "Thì ra thế tử du ngoạn trong đất phong tư gia, cũng không cưỡi ngựa
chỉ ngồi xe."

Đỗ Như Uyên nói, "Đáng chê cười, đáng chê cười, tại hạ từ bé đã không

giỏi cưỡi ngựa bắn tên, so với quận chúa hào khí cân quắc chẳng kém tu mi,
ngay tổ chức hội kén rể cũng đích thân cưỡi ngựa nghìn dặm đưa thiệp mời,
thực lấy làm hổ thẹn."

"Thiếu niên" cau mày ngài rồi lại giãn ra ngay, "Mắt thế tử cũng tinh

không kém."

Ồ ồ ồ, vị này quả nhiên là quận chúa của Trấn Tây vương. Lạc Việt

thích thú đứng một bên quan sát, Đỗ Như Uyên định để bản thiếu hiệp dụ
dỗ cô ta, nhưng trông vị quận chúa này có vẻ chẳng phải là người dễ bị dụ
dỗ đâu. Chiêu Nguyên cũng tạm thời lơ là Phụng Đồng, tập trung tinh thần
nhìn về bên này. Nó không hiểu vì sao lại có nhiều cô gái muốn cải trang
thành giống đực đến thế. Mà rõ ràng đóng giả chẳng giống chút nào, vóc
dáng không giống, mặt mũi không giống, giọng nói càng không giống luôn.
Lạc Việt huých nó, "Này, quận chúa đẹp quá, đệ nhìn đến đờ đẫn luôn hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.