LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 426

Lâm Tinh hằm hè nói, "Ông lâu rồi không gặp thì ta phải nhường ông

chắc? Lý lẽ ở đâu thế. Ta đánh mãi bao lâu, khó khăn lắm mới tới được một
con to, ông lại âm mưu cướp của ta, thật quá vô liêm sỉ."

Từ sau trận chiến còn chưa đã với Phụng Đồng ở Thanh Sơn, Lâm Tinh

vẫn rất buồn bực, trên đường lại chẳng gặp được con đại yêu quái nào để cô
đánh đấm trút giận. Cuối cùng hôm nay cũng gặp được một con khỉ ít nhất
kích cỡ to to một chút, quý báu biết bao, cô sống chết muốn giữ lấy bằng
được.

Ứng Trạch cao ngạo nói, "Bản tọa thích thế."

Lâm Tinh hừ mũi, "Ông thích thì là của ông? Đây là con ta đánh lũ khỉ

con dụ đến, là của ta."

Ứng Trạch nói, "Của bản tọa."

Lâm Tinh dang tay chắn cửa sổ, "Của ta."

Lạc Việt, Chiêu Nguyên và Lạc Lăng Chi đứng bên quan chiến, chỉ biết

câm nín. Những hiệp khách giang hồ còn lại và Hoàng chưởng quỹ đã sớm
đần người từ lâu. Đại dực hầu ở giữa không trung đấm ngực một hồi, không
thấy ai đáp trả, ngoác mồm nhe nanh nổi điên, vung trảo cuốn cuồng phong
gào thét cào xuống khách điếm.

Mắt thấy Lâm Tinh và Ứng Trạch vẫn đang đôi co, Chiêu Nguyên vô

thức nhấc tay, tập trung pháp lực của long châu trong bụng dụng lực đẩy ra.
Một luồng sáng vàng kim từ lòng bàn tay nó bắn đi, sáng rực, tụ thành một
tấm khiên quang, chặn đứng bộ trảo khí thế nghìn cân của đại dực hầu.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Chiêu Nguyên. Nó dụng lực ra sức chống

khiên sáng, cản vuốt khỉ, mô hồi rịn ra đầy trán, nhỏ xuống tong tong, toàn
thân bắt đầu run lên, nó cắn chặt răng, vẫn gắng sức cản tiếp. Lạc Việt sững

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.