LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 456

Lạc Việt nhận lời ngay, cả bọn kéo đến huyện nha, từ xa đã nghe tiếng

kêu thê lương ai oán của đại dực hầu. Đại dực hầu phát hiện bọn họ tới gần,
lập tức vỗ cánh bay cao, thoắt cái đã bay ra ngoài thành.

Đám nha dịch thi nhau ca ngợi bọn Lạc Việt anh hùng vang danh, yêu

hầu mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Nhưng không thể bắt được đại dực hầu,
bọn họ cũng có chút tiếc nuối. Lạc Việt thừa cơ xin đám nha dịch hỏi giúp
tri huyện đại nhân, có thể cho vào đại lao gặp Tôn Bôn được không.

Tôn Bôn bị nhốt trong gian địa lao sâu nhất của huyện nha. Để phòng gã

vượt ngục, tri huyện đã điều động hết bảy phần mười số ngục tốt nha môn,
tầng tầng canh phòng cẩn mật. Một ngục tốt giơ đuốc dẫn bọn Lạc Việt tới
trước phòng giam, Tôn Bôn ngồi trên đệm cỏ nơi góc tường, chân tay đều
bị cùm bằng xích sắt. Cách một đêm không gặp, trên người gã đã có thêm
không ít vết thương mới, chi chít toàn lằn roi, đầu tóc rối bù, nhưng toàn
thân vẫn toát ra một vẻ ương bướng.

Ngục tốt thận trọng mở cửa lao, để bọn Lạc Việt vào trong, rồi lại mau

chóng khóa cửa lại. Tôn Bôn ngẩng đầu nhìn bọn họ, giọng nói vẫn âm
vang như cũ, "Sao, mấy vị đến thăm phạm nhân, mà ngay rượu thịt cũng
tiếc không mang ư?"

Chiêu Nguyên áy náy nói, "Xin lỗi, chúng tôi nghèo lắm."

Tôn Bôn cười phá lên ha hả, "Không lo, các người bắt được ta, tri huyện

đại nhân chắc chắn sẽ có bạc thưởng đưa đến, không ít được đâu."

Lạc Việt nói, "Số tiền đó, tại hạ không thể lấy."

Tôn Bôn trợn mắt, "Dù gì cũng đã bắt rồi, có tiền sao không lấy? Nếu

không lấy, chứng tỏ ngươi là tên ngốc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.