LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 516

Tôn Bôn nhìn theo bóng Lâm Tinh biến mất trong quầng sáng đỏ, nở nụ

cười như có tâm sự, "Chỉ màng cái lợi trước mắt ư? Có lẽ ta có hơi thế
thật." Và tạm thời cũng không định sửa đổi.

Lâm Tinh quay lại góc phố ban nãy, dùng pháp thuật rà soát vẫn không

thấy khí tức của bọn Lạc Việt. Cô lo lắng không yên, lẽ nào vừa rồi dùng
dằng với Tôn Bôn quá lâu, mấy người này đã đi đến nơi mình không nghe
ngóng được nữa rồi. Cô xác định hướng bọn họ có thể đi, nhanh chóng lần
theo, tìm qua hai con phố vẫn không thấy bóng dáng họ đâu. Lâm Tinh lờ
mờ cảm thấy có gì không ổn, sương mù không biết từ bao giờ đã càng lúc
càng dày, bốn phía một dải mờ mịt, toát ra mùi vị kỳ dị. Lâm Tinh cưỡi mây
bay lên, đến giữa tầng không nhìn xuống, bất giác cả kinh thất sắc.

Màn sương dày đặc như một tấm chụp màu trắng, trùm kín toàn bộ Tử

Dương trấn, trong màn sương mờ ảo, thấp thoáng nổi trôi những bóng hình
hư ảo .

Là yêu pháp. Một dạng yêu pháp ngay đến cô cũng không phát giác ra

được. Trong Tử Dương trấn, thực sự ẩn giấu một bí mật không ngờ, Lâm
Tinh vội vàng hạ đám mây xuống, xông thẳng đến một nơi trong thành.

Lạc Việt ngoài miệng tuy nói mặc kệ Lâm Tinh, nhưng Chiêu Nguyên

nhận ra, hắn vẫn bồn chồn thấp thỏm, cứ vờ như vô tình nhìn trái ngó phải,
chỉ một góc nhỏ cũng giơ đèn lồng lên soi. Sương đêm từ mỏng chuyển dần
sang dày, đi tới một ngã ba, Lạc Việt thoáng phân vân, rẽ bên trái là đường
có tiệm quan tài của Mã Phú. Nhưng Lâm Tinh tức giận bỏ đi, nhất định sẽ
không đợi ở nơi bọn họ sắp tới. Nếu rẽ phải, lát nữa muốn quay lại tiệm
quan tài thì lại thành ra mua đường.

Chiêu Nguyên giơ đèn lồng hỏi hắn, "Chúng ta đi bên nào đây?"

Lạc Việt ngẫm nghĩ, "Qua bên tiệm quan tài xem thế nào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.