LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 529

Đúng, người trong thành này, đã chết cả rồi.

Dù cho nó không tin. Nó từng bướng bỉnh chuyển những xác người ấy

vào lại trong thành, hết lần này đến lần khác, mong rằng họ sẽ đứng dậy,
động đậy trở lại. Nhưng vô ích. Hằng đêm nó đều hy vọng nơi đây khôi
phục nguyên trạng, nhưng muôn vẻ quá khứ đều do nó tự tạo ra, lừa gạt
chính mình.

Cảnh tượng thuở nào, vĩnh viễn không thể quay trở lại.

Lạc Việt chợt lên tiếng, "Muội đã nhớ được dân chúng trong thành, vậy

muội có biết một thương nhân tên Lý Đình và gia quyến ông ấy không? Họ
là cha mẹ của ta, ta chính là ra đời trong thành này vào thời gian đó."

Nhím lắc đầu.

Lạc Việt thở dài.

Nhím giương cặp mắt to tròn nhìn hắn, "Song, nếu huynh ra đời vào

thời gian đó, muội nhớ ra một người, biết đâu có liên quan đến huynh."
Đoạn giơ hai tay vạch một vòng tròn, vòng tròn tỏa sáng nhàn nhạt, na ná
mặt gương, trong gương hiện lên một cảnh tượng.

Một phu nhân bụng bầu được hai tỳ nữ dìu đỡ, bước vào Phật đường.

Phu nhân còn rất trẻ, trông chỉ trên dưới hai mươi tuổi khuôn mặt thanh tú
rạng nét cười yên lành. Nàng khó nhọc quỳ trước tượng Tống Tử Quan Âm,
chắp hai tay, "Dân nữ Lý Lưu Thị, cầu xin Bồ tát phù hộ độ trì cho đứa con
trong bụng. Dân nữ không mong nó được làm quan to quan nhỏ, phú quý
hiển vinh, chỉ cần nó được một đời thư nhàn, một đời an lạc."

Lạc Việt thấy mắt cay cay, họng nghẹn ứ. Hắn nhớ lại cách đây rất nhiều

năm, mình từng hỏi sư phụ Hạc Cơ Tử. Vì sao sư huynh đệ chúng con đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.