LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 533

Khúc gỗ rất mau đã trở thành một đống mạt vụn, Mã Phú cứng nhắc

ném cây rìu xuống, cứng nhắc quay người, đi thẳng vào gian nhà trong sân,
hai mắt từ đầu đến cuối đều nhắm tịt. Sau tiếng kẽo kẹt, cửa phòng đóng lại.
Mảnh sân khôi phục vẻ yên ắng ban đầu.

Lạc Việt bước tới trước cửa phòng, đang định giơ tay đẩy, đột nhiên có

tiếng người khe khẽ, "Các người là ai?"

Từ miệng giếng từ từ nhô lên một cái đầu người, con khỉ khua chân múa

tay kêu khẹc khẹc mấy tiếng, lại dùng gậy chọc chọc vào cái đầu. Đầu
người mỗi lúc một nhô cao, dần lộ ra vai, thân trên, cuối cùng hai tay vịn
lấy th(ành giếng, nhảy lên mặt đất bước tới gần Lạc Việt, khua sáng cây hỏa
chiết tử 3), đảo cặp mắt trố, "Thì ra là các người. Nửa đêm vào sân nhà ta
làm gì hả? Nhà ta rất nghèo, không có gì đáng trộm đâu."

Lạc Việt lập tức nói, "Chúng ta không phải tới ăn trộm." Hắn nghi hoặc

nhìn Tiểu Phát, "Sao ngươi... lại từ dưới giếng bò lên?"

Tiểu Phát tiếp tục đảo mắt, "Ngươi cũng trông thấy rồi đấy, cha ta

thường mộng du, hễ mộng du là ôm rìu đi chặt đồ, không trốn đi nhỡ để ông
ấy coi là củi chặt thì làm thế nào."

Lạc Việt đồng cảm sâu sắc.

Lâm Tinh hỏi, "Vậy mẹ ngươi đâu?"

Tiểu Phát nói, "Bị cha ta dọa chạy mất rồi, ông ấy như thế, ai mà ở được

chứ. Đợi khi ta lớn, có tiền rồi, ta cũng chạy."

Lạc Việt dò hỏi, "Vì sao đêm nào cha ngươi cũng mộng du thế?"

Tiểu Phát lại đảo mắt, "Ta làm sao biết được." Và trợn mắt nhìn Lạc

Việt, "Nhưng, có liên quan đến cái tên Lý Đình hôm nay ngươi nhắc đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.