LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 532

Có tiếng Lạc Việt lầm bầm bên cạnh, "Kỳ lạ, sao nửa đêm canh ba lão ta

lại dậy chặt củi? Hơn nữa, không thắp đèn mà vẫn nhìn thấy ư?" Chiêu
Nguyên quay sang, phát hiện Lạc Việt, Lâm Tinh, Lạc Lăng Chi, Ứng
Trạch không biết từ lúc nào đều đã trèo lên mái nhà. Mọi người ngồi thành
một hàng trên mái, cùng nhìn xuống mảnh sân phía dưới.

Người chẻ củi kia, chính là Mã Phú. Lâm Tinh nheo mắt, "Các ngươi

nhìn kỹ mà xem, bộ dạng lão ta, hình như không đúng lắm."

Lạc Việt không có thị lực phi phàm như kỳ lân và rồng, hắn cố nghển

thêm cổ, cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen trong sân vung rìu, biểu cảm thế
nào thì không sao rõ được. Chiêu Nguyên chăm chú nhìn một hồi, ngạc
nhiên thốt khẽ, "Đúng rồi. Mắt ông ta sao lại nhắm tịt thế kia?"

Lạc Việt cau mày, lẽ nào, Mã Phú đang... mộng du? Hắn quyết định

nhảy xuống thám thính cho rõ ràng, Lâm Tinh và Chiêu Nguyên nóng lòng
nhảy theo, Lạc Lăng Chi và Ứng Trạch ở lại trên mái nhà canh chừng.

Lạc Việt thận trọng nhảy xuống sân, nín thở từ từ tiếp cận Mã Phú,

không nên tùy tiện đánh thức người mộng du, kẻo rất dễ hại đến tính mạng.

Con khỉ cũng theo bọn họ nhảy xuống sân, nhìn ngang ngó dọc vèo vèo

men theo chân tường chạy tới bên một giếng nước, ngồi trên thành giếng
thò cổ xuống dưới, vớ lấy cây gậy gỗ bên giếng chọc chọc, lại chọc chọc.
Lạc Việt, Chiêu Nguyên và Lâm Tinh đều không quản nổi con khỉ, chỉ đứng
trong góc tường an toàn thận trọng quan sát Mã Phú.

Nét mặt Mã Phú nanh ác dị thường, mỗi nhát chặt xuống khúc gỗ đều

như vận hết sức lực toàn thân, miệng không ngừng lầm bầm, rít qua kẽ
răng, "... Chặt bay đầu mày, chặt đứt chân mày, chặt cho mày không vào
được cửa, ta chặt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.