LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 541

Sau khi rời nhà Mã Phú, hắn đi thẳng ra khỏi trấn Tử Dương. Hắn

không dám tiếp tục ở lại tòa thành này. Máu của bao nhiêu người mười mấy
năm trước sẽ trào ra từ lòng đất, dìm chết hắn.

Tà dương, nắng gắt đến chói mắt, ngay cả sắc mây cũng như máu hoen.

Lạc Việt thẫn thờ lê bước. Chiêu Nguyên, Lạc Lăng Chi và Lâm Tinh

lặng lẽ theo sau.

Ra tới khu rừng ngoài thành, Ứng Trạch nói, "Thiếu niên, ngươi suốt

ngày khoác lác mai sau sẽ trở thành anh hùng. Một chuyện cỏn con thế này
cũng không vượt qua được, thì đừng nói anh hùng, ngay đến đồ ăn hại cũng
không làm nổi đâu."

Lạc Việt bước tới một gốc cây, hầm hầm giội nắm đấm vào thân cây,

nghiến chặt răng. Ứng Trạch khoanh tay, dửng dưng nói, "Bản tọa năm xưa
làm thiên tướng trên Thiên đình, chính trong trận tiên ma đại chiến, niệm
giao tình với Tham Kỳ, có lòng thả cho y một con đường sống, mách khẽ y
rằng nếu đi về hướng Tây Nam, vẫn còn nơi bảo toàn tính mạng. Kết quả, y
lợi dụng chuyện này bày ra nghịch trận, dẫn dụ bản tọa vào bẫy, làm tổn
thất ba mươi vạn thiên binh của bản tọa. Người một tòa thành này của
ngươi, mới có bao nhiêu, hơn nữa vẫn còn Điện Diêm La cho bọn họ đầu
thai, chứ ba mươi vạn thiên binh kia, đều đã hóa thành tro bụi. Nếu ngươi
muốn ngồi ở trên cao, muốn làm anh hùng, thì không thể chỉ gánh cái mạng
mình, mà còn phải gánh mạng cho những người xung quanh. Địa vị càng
cao, mạng gánh càng nhiều. Chỉ gánh nổi mạng mình, là kẻ dung tục, có thể
gánh vác vô số tính mạng, mới là bậc anh hùng."

Lâm Tinh cũng an ủi, "Sự việc vốn chẳng liên quan gì đến Lạc Việt, là

phụng hoàng và hoàng đế thời đó đồ sát thành này. Cha mẹ Lạc Việt cũng là
người vô tội bị giết, bọn họ căn bản đâu biết mình có quan hệ với hoàng
gia, càng chưa từng nghĩ đến việc uy hiếp ngôi báu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.