LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 542

Tự cổ chí kim, những màn đấu đá xung quanh ngai vàng đều tanh mùi

máu, chuyện này đã không ít lần được thuật lại trong hí văn hoặc qua lời kể
của thuyết thư tiên sinh nơi trà quán, Lạc Việt trước nay đều hiểu rất rõ.
Nhưng một ngày kia, khi chuyện tương tự liên quan đến mình, cảm giác lại
khác hẳn.

Bên trên, cách đỉnh đầu hắn không xa bỗng có tiếng nói, "Kẻ năm xưa

dẫn binh vào Đồ thành, là An Thuận vương."

Lâm Tinh ngẩng đầu, Tôn Bôn đứng trên chạc cây gần đó ung dung

khoanh tay, "Lạc hiền đệ! Đệ muốn làm hoàng đế, ta muốn nắm binh quyền
kẻ thù của chúng ta đều là triều đình, hợp tác cùng nhau chẳng phải càng tốt
sao?"

Lâm Tinh nhăn mũi, "Lạc Việt thèm vào để ý đến ngươi." Cô móc ra

xâu tiền công vừa lĩnh, giơ lên cao, "Này, trả cho ngươi, đa tạ chuyện đêm
qua."

Tôn Bôn thần thái hào sảng, "Cô nương để ý đến ta cũng được mà.

Không cần đa tạ đâu."

Lâm Tinh chẳng buồn tiếp chuyện gã nữa, Phi Tiên Phong đập cánh bay

tới, nhận xâu tiền từ tay Lâm Tinh xong, bất chợt xòe vuốt, nhanh như cắt
chụp xuống bả vai cô. Lâm Tinh nhất thời không đề phòng, bị Phi Tiên
Phong giật tóc, rồi lập tức rút lui. Người cô rực ánh đỏ, nhưng mấy cọng tóc
cũng đã bị lấy mất.

Tôn Bôn mỉm cười nhận tóc từ tay Phi Tiên Phong, "Cô nương, ta nghe

nói chỉ cần ăn vảy râu của kỳ lân thần, là có thể trở thành người được bảo
hộ, chẳng rõ truyền thuyết này có đúng hay không..." Gã dương dương tự
đắc, chậm rãi bỏ sợi tóc vào miệng, nuốt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.