LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 646

Lạc Việt được khen mà thấy lâng lâng, "Phu nhân quá khen rồi, tại hạ

giờ đã rời sư môn, có thể coi như hiệp khách độc hành, nhưng mong vẫn có
thể như lời phu nhân nói, ngày sau làm nên tên tuổi trên giang hồ."

Sở Linh quận chúa xen ngang, "Ôi chao, di mẫu, bệnh dài dòng của

người lại tái phát rồi, nhân vật chính còn chưa xuất hiện, người đã đi hàn
huyên trước với người ta." Nói đoạn tươi cười đứng dậy, bước tới bên bình
phong, "Dung Nguyệt, ân công cứu mạng của muội tới rồi này, muốn tạ ơn
thì mau ra đi."

Lạc Việt sững người, nhìn Sở Linh quận chúa lùi ra sau hai bước, một

bóng người xiêm y lục nhạt từ sau bình phong uyển chuyển bước ra, cặp
mắt trong veo dưới ánh đèn thoảng chút mông lung, Lạc Việt cảm thấy trái
tim trong lồng ngực nhảy nhót đập bình bịch bình bịch. Đàm Đài Dung
Nguyệt cúi đầu nhún người, "Hôm nay ở ngoài thành, thời gian gấp gáp,
chưa thể trịnh trọng tạ ơn.

Ơn cứu mạng của ân công, tiểu nữ cả đời không quên."

Tay chân Lạc Việt lại bắt đầu không nghe theo sai bảo, hắn giơ một tay

lên, nghĩ ngợi, đưa ra túm gáy, "Ờm... Chuyện đó, Đàm Đài cô nương
không cần khách khí như vậy. Ta... tại hạ... thực sự chỉ là tiện thể thôi."

Lâm Tinh lạnh nhạt thờ ơ, cười khẩy trong bụng. Rõ ràng người đỡ đá

cứu cô là ta, sao chỉ nhìn Lạc Việt mà đa tạ rối rít? Ban ngày chưa đủ, đến
tối còn mời riêng. Gọi là khuê nữ đại gia phàm trần cũng chỉ đến thế này
mà thôi.

Chiêu Nguyên cảm thấy không khí xung quanh Lâm Tinh bắt đầu lạnh

toát. Nó rụt cổ, dưới ánh đèn, một viên đạn vàng óng giội vèo về phía nó.
Chiêu Nguyên bất giác giật lui một bước, túm lông vàng đã đập trúng vai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.