LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 87

Lạc Hàn ôm gáy cười ngây ngô, "Hì hì... Đại sư huynh, huynh nói gì

thế..."

Lạc Việt chỉ ra sau lưng, "Mau quay về ăn cơm đi ngủ!"

Lạc Hàn lại tiếp tục hổn hển, "Đại sư huynh, nghe đệ nói đã, những

người còn lại vẫn đang ở dưới núi, huynh biết vì sao đệ phải tức tốc chạy
lên đây không? Đó là vì có chuyện gấp..."

Lạc Việt phải kiềm chế để khỏi bóp cổ Lạc Hàn, cố giữ giọng nhẫn nại,

"Chuyện gì gấp nói mau."

Nhưng muốn Lạc Hàn nói ngay vào việc chính là điều không tưởng. Lạc

Hàn hít sâu một hơi, bắt đầu câu chuyện từ một vạn tám ngàn dặm xa, "Tối
hôm qua, chúng đệ bàn bạc, làm sao để tập luyện, nhị sư huynh có nói..."

Lạc Việt hết nhẫn lại nhịn, giữa chừng không biết đã cắt lời Lạc Hàn

bao nhiêu lần, thúc ép vào phần cấp bách, nhưng phải nửa khắc sau, Lạc
Hàn mới dần dà kể tới chuyện sáng sớm nay cả bọn trở dậy. May mà đúng
lúc ấy, thập sư đệ của Lạc Việt là Lạc Lỗ hồng hộc chạy từ dưới núi lên, từ
xa đã trông thấy hắn, liền gào to, "Đại sư huynh... Huynh đến thì tốt quá!
Bọn đệ nhặt được một người dưới núi."

Lạc Việt xuống tới chân núi, nhìn thấy người nhặt được, bất giác kinh

ngạc xen lẫn vui mừng. Người đang hôn mê, y phục cũ kỹ lấm đầy bùn đất,
đầu bù tóc rối, nhếch nhác vô cùng. Chính là người hôm qua Lạc Việt gặp
trong trấn, định lừa về mà không thành, cuối cùng mất tăm mất tích. Đỗ thư
sinh.

Lạc Ngô đang hì hục cõng gã, còn Lạc Tần lề mề ẵm hòm sách mà Đỗ

thư sinh vác sau lưng hôm qua. Tên thư sinh không bị thương gì nặng, trên
tay chỉ rớm hai vết máu, chắc là do sợ quá mà ngất đi. Lạc Việt lòng nở hoa
nguôi hết bực bội, quả nhiên đây là ý trời, Đỗ thư sinh chính là người được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.