LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 99

không hổ là Lạc Việt ta ngắm trúng." Chiêu Nguyên chẳng còn gì để nói.
Lúc quay về phòng nghỉ, nó ngập ngừng nói với Lạc Việt, "Tôi thấy, tên Đỗ
Như Uyên kia có phần bất thường, con rùa trên đầu gã nhất định có lai lịch,
tạm thời huynh... đừng làm vậy với gã thì tốt hơn."

Lạc Việt ngáp một cái nằm lăn ra giường, "Mặc kệ lai lịch thế nào, dù

gã có là Ngọc Hoàng Đại Đế thì cũng đừng mơ giở trò gì ở Thanh Sơn phái.
Giờ ta chỉ lo đến Luận võ Đại hội ngày kia, tóm lại, chuyến này, he he, gã
cứ đợi đấy mà bán thân đi."

Hắn đắc ý cười khà khà mấy tiếng, ngáp thêm cái nữa rồi ngủ khò khò.

Chiêu Nguyên ngồi một lúc, đoạn lẳng lặng mở cửa ra ngoài, đi quanh hành
lang.

Phòng của Lạc Ngô nằm sát vách phòng Lạc Việt, cửa sổ vẫn để mở, Đỗ

Như Uyên đang ngồi bên bàn. Cơm trưa đã được đưa lên, gã đang từ tốn ăn
đậu phụ xào hành, con rùa vẫn lãnh đạm lim dim mắt trên đỉnh đầu gã.
Chiêu Nguyên lặng lẽ đi tới bên cửa đứng nhìn, Đỗ Như Uyên trông thấy nó
liền mỉm cười chào, "Vị thiếu hiệp này, mời vào ngồi chơi?"

Chiêu Nguyên ngại ngùng bước vào phòng, ngồi xuống một cái ghế tròn

bên bàn, Đỗ Như Uyên nói, "Đúng rồi, vẫn chưa biết xưng hô với thiếu hiệp
thế nào?" Giọng nói rất thân thiện, Chiêu Nguyên chợt có cảm giác, gã
không phải người xấu.

Nó đáp, "Tôi tên Chiêu Nguyên, tôi không phải thiếu hiệp gì đâu, huynh

cứ gọi tôi Chiêu Nguyên là được rồi."

Đỗ Như Uyên hơi nheo mắt, "Ồ, Chiêu Nguyên hiền đệ, tại hạ trông

thấy đệ từ phòng Lạc Việt thiếu hiệp bước ra, có phải Lạc Việt thiếu hiệp
bảo đệ qua đây không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.