LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 97

Đỗ Như Uyên lại cười khì, không nói thêm gì nữa. Lạc Việt cáo từ cùng

Chiêu Nguyên và Lâm Tinh rút lui, ra khỏi phòng rồi còn quay lại giúp Đỗ
thư sinh khép cửa.

Đi một đoạn khá xa, Chiêu Nguyên mới lên tiếng hỏi, "Sao huynh lại

nhường nhịn Đỗ thư sinh như vậy?"

Lạc Việt nhe răng, cười thâm hiểm, "Đợi lát nữa đệ sẽ biết." Hắn sải

bước nhanh về tiền điện. Mấy sư đệ đang ở bên trong chụm đầu thì thầm
nhỏ to, thấy Lạc Việt lập tức ùn ùn vây lại.

"Đại sư huynh, nghe nói tay thư sinh kia không chịu giúp chúng ta, còn

làm cảnh làm vẻ đòi hết thứ này đến thứ kia như ông tướng?"

"Nếu đã vậy thì cứ việc khiêng gã vứt ra ngoài sơn môn cho rồi, còn giữ

lại làm gì?"

"Sớm biết thế này thì chẳng thèm nhặt gã về, để Thanh Huyền phái

cướp đi còn hơn, xem gã có dám giở trò bên ấy hay không?"

Lạc Việt giơ tay, "Đừng vội!" Rồi bảo Lạc Tấn đi kiếm giấy bút mang

lại, đoạn xắn tay áo, nhấc bút chấm mực. Chiêu Nguyên đứng bên ngỏng cổ
nhòm thấy hắn viết: Tiền lên núi mười lạng Tiền chữa chạy mười lạng Tiền
trà nước một lạng Tiền tắm gội hai lạng Tiền bồ kết một trăm đồng Tiền
giường nệm ba lạng Giữa chừng đổi gối, thu thêm một trăm đồng Phá hỏng
ghế bồi thường năm lạng Tiền ăn hai lạng, đậu phụ xào hành yêu cầu nhiều,
thu thêm một trăm đồng Tiền vào nhà xí mỗi lần một trăm đồng Tiền đóng
cửa năm trăm đồng ...

Đám sư đệ cắn móng tay nhìn theo, Lạc Ngô nói, "Đại sư huynh, thế

này liệu có tổn hại đến hình tượng hiệp nghĩa của phái chúng ta không?"

Lạc Việt ngẩng đầu lên, "Thánh nhân đã dạy rồi, quân tử trọng tài, thu là

có lý. Chúng ta có lòng hiệp nghĩa, cứu giúp người gặp cảnh hoạn nạn, thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.