LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 95

Lạc Việt không rời. Lâm Tinh tiếp tục ra sức khen ngợi Lạc Việt hào phóng
độ lượng, không hổ là anh kiệt thời loạn tương lai. Chiêu Nguyên lại thấy
Lạc Việt rộng rãi một cách đáng ngờ, nhưng cũng không nói lại mà chỉ ra
vào quan sát.

Đỗ Như Uyên ngồi bên bàn, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, "Ừm,

cũng được, đây là trà xanh Lục An, tiếc là để hơi lâu ngày." Tóc gã đã khô,
con rùa lại chậm rãi bò từ vai lên nằm yên vị trên đầu gã.

Lạc Việt mỉm cười, "Thanh Sơn phái không mấy khá giả, nên không có

trà ngon, đây đã là loại tốt nhất rồi. Đỗ công tử uống tạm vậy."

Đỗ Như Uyên bước lại bên giường rờ chăn gối, "Tại hạ không quen gối

cao, có thể đổi cái nào thấp hơn được không?" Lạc Việt lập tức cầm gối
đem ra ngoài, lát sau lại xách một cái gối thấp quay lại. Đỗ Như Uyên luôn
miệng nói, "Đa tạ đa tạ, phiền huynh quá, phiền huynh quá."

Lạc Việt vẫn cười tít mắt, "Không có gì, Đỗ công tử còn gì không hài

lòng, cứ nói đừng ngại."

Đỗ Như Uyên nói, "Tạm thời ổn cả, chỉ hiềm hơi đói bụng, bữa trưa xin

cho món hành xào đậu phụ, không nên xào kỹ quá, cho nhiều hành là tốt
nhất."

Lạc Việt nói, "Cái này thì đơn giản, ta sẽ lập tức báo cho nhà bếp." Hắn

đưa tay áo lau vệt nước trên bàn, đoạn tiếp, "Đúng rồi, Đỗ công tử, vừa rồi
quên không hỏi, rốt cuộc vì cớ gì lại ngất dưới núi thế? Có phải đụng tặc
phỉ không?"

Đỗ Như Uyên tức thì khổ não, "Không phải tặc phỉ, mà là sói. Hôm qua

sau khi chia tay thiếu hiệp, tại hạ định đi kiếm nơi nào đó tá túc, trong thành
chỗ nào cũng có người, đến ngôi miếu rách cũng bị chiếm chỗ, nên tại hạ
định ra ngoài thành tìm một nông gia, ai ngờ lạc đường, càng đi càng hoang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.