LONG DUYÊN - TẬP 1 - Trang 93

Lâm Tinh đứng ngay cạnh Chiêu Nguyên, vậy mà Đỗ Như Uyên từ đầu

tới cuối không thèm để mắt đến cô, lời nói ra còn coi như cô không tồn tại.
Lâm Tinh sốt ruột nói, "Quanh đây không có người, vậy ta không phải là
người chắc? Tên thư sinh nhà ngươi mắt mờ đấy hả?"

Chiêu Nguyên ngỡ ngàng nhìn Lâm Tinh, tỉ quả thật không phải là

người mà, cớ gì chất vấn phẫn nộ đến thế? Đỗ Như Uyên hơi khựng lại,
mềm mỏng nói, "Vị đại tỉ này, đại tỉ là nữ nhi, tiểu sinh không tiện nhìn lâu,
cũng không tiện nhiều lời, đây đều là giáo huấn của bậc thánh nhân, nên
không dám mạo muội." Ánh mắt gã thủy chung vẫn không nhìn Lâm Tinh.

Lâm Tinh nổi giận, "Ngươi mới là đại tỉ. Còn dám giễu ta, chê ta già

hả?"

Đỗ Như Uyên lắc đầu, "Không dám không dám, tỉ hiểu nhầm rồi, đại tỉ

là cách xưng hô tôn trọng, nếu tỉ không thích tiểu sinh gọi như vậy, tiểu sinh
đổi thành cô nương hay tiểu thư là được mà. Thật ra cũng chỉ là kiểu xưng
hô, đâu cần quá câu nệ."

Lông mày Lâm Tinh đã bốc khí xanh, nhưng khóe miệng vẫn nhênh

nhếch, "Cũng phải, nghe có lý." Vừa nói, ngón tay vừa lén cong lên, bắn ra
một luồng đao quang vô hình, chém vào chân ghế của Đỗ Như Uyên, đoạn
hất thêm một luồng kình phong, xem chừng Đỗ Như Uyên sắp như con rùa
ngã ngửa, chổng cả tứ chi lên trời mất rồi. Thế nhưng kình phong đã phát
ra, mà Đỗ Như Uyên vẫn không hề suy suyển, ung dung ngồi nguyên trên
ghế. Lâm Tinh kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, lại âm thầm tích đao quang,
pháp lực tăng gấp mười, chém xuống chân ghế của Đỗ Như Uyên, nhưng gã
vẫn vững vàng như ngồi trên bàn thạch.

Lâm Tinh cau mày, nhìn con rùa điềm nhiên phục trên vai Đỗ Như

Uyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.