LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 117

Lạc Việt vừa lắc đầu cười, chợt ngừng một lát rồi đột ngột đứng dậy,

"Tại hạ cảm thấy hơi khó ở, muốn quay về nghỉ ngơi."

Chúng giang hồ nhân sĩ lại đua nhau căn dặn hắn "bảo trọng", rồi đưa

mắt nhìn theo hắn nặng nhọc rời đi, bọn Đỗ Như Uyên cũng theo sau.

Cả đoàn người vừa đi đến chỗ ngoặt hành lang thì Nam Cung Cầm từ

phía sau vội vã chạy tới, đưa cho Lạc Việt một tấm ngọc bài, "Lạc huynh,
thẩm nương bảo tại hạ giao cho huynh vật này, đợi khi nào chuyện ở Cửu
Ấp giải quyết xong xuôi, nếu Lạc huynh có gì khó xử, cứ cầm lệnh bài này
tìm tới ngõ Bích Y ở Kim Lăng. Nam Cung thế gia xin nghe huynh sai
khiến."

Lạc Việt nhận lấy, vừa định cảm tạ thì Nam Cung Cầm đã đỏ bừng mặt,

cúi đầu nói tiếp, "Lạc huynh, có lúc... tại hạ thật hận mình sao lại sinh ra
trong nhà Nam Cung. Sau chuyện lần này, tại hạ thật chẳng còn mặt mũi
nào gặp lại Lạc huynh nữa, càng không mặt mũi nào làm huynh đệ với Lạc
huynh... Ài!" Nói đoạn, liền quay người vội vã bỏ đi.

Mọi người về tới phòng Lạc Việt, Đỗ Như Uyên khép cửa lại, Thương

Cảnh trên đầu gã tỏa ánh xanh lục toàn thân, lập tức tạo ra một tấm bình
phong bằng pháp thuật chắn lấy cửa. Đỗ Như Uyên cười nói, "Được rồi,
Lạc Việt, có gì không tán thành, huynh có thể nói hết ra."

Lạc Việt kéo ghế ngồi xuống, vẻ nghiêm trang hiếm thấy, "Đỗ sư đệ!

Phía Nam Cung phu nhân thật lòng đối đãi với chúng ta, bày trò Lưu Bị
ném con lừa họ kể cũng không phải."(4)

Đỗ Như Uyên ngồi xuống đối diện với hắn, gõ gõ cây quạt, "Sư huynh,

lệnh chiêu an của An Thuận vương vừa phát ra, binh mã trong Cửu Ấp
thành đã không tuân theo huynh nữa, hiện giờ chỉ có cách đi nưóc cờ nhân
nghĩa này, mới có thể lung lạc lòng người thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.