LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 120

Thấy Chiêu Nguyên bước vào, Đỗ Như Uyên đặt sách xuống, cười hỏi,

"Tới tìm ta hay tìm quy huynh?" Chiêu Nguyên ngồi xuống chiếc ghế bên
cạnh gã, rồi đắn đo mở lời, "Tôi vừa tản bộ một vòng trong sân, hình như
rất nhiều người đều muốn giao nộp chúng ta cho An Thuận vương."

Đỗ Như Uyên đáp, "Lúc hai người hôn mê đã vậy rồi, chuyện thường

tình thôi mà."

Chiêu Nguyên cúi đầu, "Ừm, tôi còn nghe nói chuyện họ lén lút thương

lượng. May mà trước mặt đám người giang hồ đó, huynh đã nói Lạc Việt
định tới nộp mình cho An Thuận vương để đổi lấy bình an cho toàn thành,
bằng không có lẽ họ đã động thủ rồi."

Đỗ Như Uyên thản nhiên, "Động thủ cũng chẳng sao, có kỳ lân công

chúa, long thần đệ và quy huynh ở đây, chúng ta thừa sức rời thành."

Chiêu Nguyên quan sát nét mặt gã, "Có phải huynh còn giận Lạc Việt

không?"

Đỗ Như Uyên cuộn cuốn sách lại, phe phẩy, "Không. Ta không giận Lạc

Việt, có điều huynh ấy nhất định phải đưa ra một quyết định mà mọi người
đang mong đợi - lựa chọn con đường mình muốn đi. Nếu đến bây giờ
huynh ấy vẫn không quyết định được con đường sau này thế nào, thì sau khi
rời khỏi Cửu Ấp, chúng ta đường ai nấy đi cho sớm chợ."

Trời sẩm tối, Chiêu Nguyên về đến phòng Lạc Việt, thấy hắn cũng đang

ngồi bên giường giơ một quyển sách lên. Có điều trong phòng tranh tối
tranh sáng, e rằng hắn cũng chẳng đọc được trong sách viết gì, chỉ thấy Lạc
Việt hai mắt mở trừng trừng, nhãn thần đờ đẫn, chẳng biết tâm trí đã trôi đi
tận đâu đâu.

Chiêu Nguyên búng tay, tức thời ngọn đèn trên bàn sáng bừng lên. Lạc

Việt ném cuốn sách xuống, gối đầu lên cánh tay, thở dài. Chiêu Nguyên nhẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.