LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 122

Lý trí của hắn không ngừng đè nén ý tưởng điên cuồng này xuống, dựa

vào thực lực hiện tại của hắn, dù đến trước mặt An Thuận vương, cũng
chưa chắc đả thương được lão. Huống hồ, trận tắm máu Đồ Thành năm xưa,
vẫn còn vài điểm hắn chưa hiểu rõ. Rốt cuộc phụ mẫu hắn bị kẻ nào giết
chết, An Thuận vương hay bọn Bạch Chấn, Chu Lệ? Huyết mạch Hòa thị
lưu lạc bên ngoài đã hơn trăm năm, sao phụng thần hộ mạch đột nhiên lại
biết được?

Nhưng luồng sát khí kia vẫn không ngừng giục giã hắn, phải đòi nợ,

phải báo thù.

Mỗi khi cuộc đấu tranh nội tâm đến hồi kịch liệt, lại có một luồng khí

trong lành đè ép ý niệm kia xuống, kéo Lạc Việt trở về từ lằn ranh điên
cuồng. Đó chính là sự thanh thản thư thái tích tụ lại trong lòng từ những
năm tháng vất vả mà vui vẻ khi hắn còn ở Thanh Sơn. Lạc Việt nghĩ, có lẽ
sư phụ cũng biết thân thế của hắn, nhưng người luôn dạy hắn rằng, vui non,
vui nước, vui đời, vui trời, đó là tâm cảnh mà người tu đạo nên có.

Ở Tử Dương trấn, trong tấm gương của nhím tinh, hắn đã trông thấy

mẫu thân, cũng nghe thấy bà cầu nguyện trước Phật đường, "Dân nữ Lý
Lưu Thị, cầu xin Bồ tát phù hộ độ trì cho đứa con trong bụng. Dân nữ
không mong nó được làm quan to quan nhỏ phú quý hiển vinh, chỉ cần nó
được một đời thư nhàn, một đời an lạc."

Lạc Việt hít vào một hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn trời. Trong đêm, đột

nhiên có giọng nói cất lên, "Việt huynh còn chưa ngủ ư?"

Lạc Việt nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà đối diện có một bóng áo dài, ra

là Lạc Lăng Chi. Rõ ràng Lạc Lăng Chi vừa ra ngoài trở về, Lạc Việt ngạc
nhiên hỏi, "Lăng huynh ra ngoài ư?"

Lạc Lăng Chi nhảy xuống đất, "Vừa ra ngoài dạo một vòng, xem tình

hình trong thành thế nào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.