LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 142

Sở Linh quận chúa lắc đầu cười thảm, "Thái phi nương nương, hôm nay

thái hậu chỉ đùa với Nhược San đấy thôi. Hơn nữa, Nhược San cảm thấy
thái hậu không thích mình."

Trần thái phi ngẩn người, "Con nha đầu ngươi nghĩ quá nhiều rồi, thái

hậu xưa nay rất yêu thương bọn tiểu bối, còn định đem ngươi gả cho thái tử,
sao lại ghét ngươi được?"

Sở Linh quận chúa làm bộ thẹn thùng, nhưng trong lòng lại cười nhạt.

Cô ta đoán không sai, thái hậu tuyệt đối không phải một ngọn đèn cạn dầu,
vừa rồi trò chuyện, từng câu từng chữ của bà đều có thâm ý, không những
ám chỉ việc thái tử, mà một câu "ngươi nghỉ ngơi sớm đi" trước lúc đi khỏi
cũng đầy ý tứ sâu xa.

Không hổ là nhân vật đứng đầu cả hậu cung. Người đàn bà tinh minh

như thế, lẽ nào lại cam tâm nhìn con trai mình trở thành bù nhìn, để hoàng
vị rơi vào tay người ngoài sao? Sở Linh quận chúa không khỏi nghĩ thầm,
trận chiến giành hoàng vị này quả là càng lúc càng thú vị, nếu đổ thêm một
muôi dầu vào hòn than đang âm ỉ cháy, thì sẽ thế nào nhỉ?

Chiều hôm sau, thái hậu đang chuyện phiếm với Đàm Đài Dung Nguyệt

thì cung nữ vào bẩm báo, Sở Linh quận chúa tới thỉnh an thái hậu. Đàm Đài
Dung Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nàng ở trong cung, hành động bị kiềm chế
rất nhiều, muốn tới thăm Sở Linh quận chúa mà chưa có cơ hội. Nàng
không biết đêm qua thái hậu đã tới chỗ Trần thái phi, nên khi nghe nói Sở
Linh quận chúa đang tạm thời ở trong cung lại đột nhiên tới thỉnh an thái
hậu, dù chưa được tuyên triệu, nàng nhất thời cũng ngỡ ngàng không dám
tin.

Cung nữ bưng một chiếc hộp gấm trình lên thái hậu, nói là Sở Linh

quận chúa dâng tặng. Thái hậu mở ra xem, bên trong là một dải như ý kết
bằng tơ vàng, vô cùng tinh xảo. Thái hậu đóng nắp hộp lại, hỏi, "Sở Linh
quận chúa đâu rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.