LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 150

khí, tại hạ không việc gì đâu, ha ha, bà mau đưa vị... à vị... phu nhân kia về
đi."

Nữ nhân bị giữ chặt vẫn chăm chăm dán mắt vào Lạc Việt, ra sức vùng

vẫy, tiếng gào mỗi lúc một thêm thê thảm, "Lý lang, Lý lang! Tại sao chàng
không chịu nhận Ngọc Kiều? Các người buông ta ra. Lý lang cứu thiếp!"

Bà lão đang cười cười nhận lỗi với Lạc Việt chợt biến sắc mặt, lạch

bạch mấy bước đi đến trước mặt nữ nhân nọ, giáng cho bà ta một bạt tai,
"Nói bao nhiêu lần rồi, tên họ Lý kia đã có vợ. Mười mấy năm trước hắn đã
ruồng bỏ ngươi rồi. Còn năm lần bảy lượt ra phố gào khóc cái gì. Gào nữa
bà xé họng ra đó." Vừa quay ngoắt lại, vẻ mặt bà lão đã đổi lại thành ân cần
tươi tắn, "Tiểu ca à, lão thân đưa mụ điên kia về đã nhé. Quả là không phải,
đệ đại nhân đại lượng, đừng chấp người điên làm gì." Đoạn vung tay chỉ
huy ba đại hán kia lôi người đàn bà đang khản giọng kêu gào đi.

Lạc Việt thẫn thờ nhìn theo đám người kéo vào một tòa lầu đối diện,

trên lầu chăng rèm kết lụa, trước cửa treo tấm biển đề ba chữ: Nhãn Nhi Mị.

Bấy giờ chủ quán mì mới chạy tới, "Ai, tiểu ca, bà điên đó cứ dăm ngày

ba bận lại làm loạn trên phố, hôm nay đúng lúc đụng phải đệ."

Lạc Việt tỏ vẻ thấu hiểu, "Bà ta là..."

Bà chủ quán đang đứng phía dưới tiếp lời, "Bà ta là kỹ nữ trong ngôi lầu

kia, hóa điên mười mấy năm rồi."

Bọn Lạc Việt ngồi xuống bàn, vừa đợi mì, vừa nghe bà chủ quán kể

chuyện.

Người điên kia tên gọi Ngọc Kiều, thời trẻ là kỹ nữ nổi tiếng gần xa,

nghe nói cả đại lão gia ở tỉnh thành cũng biết tiếng tìm tới. Mười mấy năm
trước, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, bà ta lại mê mẩn một khách
thương bán vải từ xa đến, sống chết không chịu tiếp khách nữa, chỉ đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.