LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 165

sẫm khiến người ta thấy mà phát hoảng. Hắn chậm chạp nhặt một thứ chỗ
chân tường. Chiêu Nguyên, Ứng Trạch, Đỗ Như Uyên, Thương Cảnh và
Lạc Lăng Chi đều đã chạy đến, lặng lẽ đứng sau lưng hắn. Đỗ Như Uyên
lên tiếng trước, "Lạc Việt... Lệnh sư môn chưa chắc đã..."

Lạc Việt dùng tay áo lau bùn đất trên vật vừa nhặt được, giọng bình tĩnh

dị thường, "Chiếc túi như ý này, là của Lạc Ngụy."

Lạc Ngụy là sư đệ nhỏ tuổi nhất. Ham ăn nhác làm, lần nào luyện công

cũng lười biếng. Thường khoắng bánh bao trong bếp rồi nửa đêm trùm chăn
ăn vụng, khiến lũ chuột làm tổ dưới gầm giường, cắn cho chăn thủng lỗ
chỗ. Thường rút chiếc túi đeo trước ngực ra, khoe khoang với các sư huynh
đệ, "Sư phụ nói không chừng đệ chính là thiếu gia nhà giàu nào đó, lúc
người nhặt được đệ, trên mình đệ còn mặc đồ tơ lụa, cả chiếc giỏ đựng đệ
cũng chạm hoa đó. Nhìn đường thêu và chất vải trên chiếc túi này của đệ
xem, không chừng trước khi gặp nạn hồng thủy, nhà đệ có tới mười mấy
mẫu ruộng, người hầu kẻ hạ đầy đàn đó nha."

Lạc Ngụy... Lạc Trịnh... Lạc Lỗ... Lạc Yên... Lạc Tống... Lạc Tề... Lạc

Sở...

Lạc Tấn... Lạc Tần... Lạc Hàn... Lạc Ngô...

Sư thúc... Sư phụ...

Lâm Tinh vội quay đi, "Chiêu Nguyên, ngươi ở đây trông chừng Lạc

Việt, ta tới chỗ Hồ Lão Thất xem sao." Vừa thoáng nhìn Chiêu Nguyên, cô
chợt cau mày, "Chiêu Nguyên, mắt ngươi..."

Chiêu Nguyên đang ngây ra nhìn Lạc Việt, đờ đẫn ngoái sang Lâm

Tinh, một luồng khí tức kỳ quái từ Lạc Việt bỗng truyền tới, đè nặng trong
lòng nó, long khí trong cơ thể nó đang cồn lên nhộn nhạo, nhưng không có
vẻ dồn dập. Lâm Tinh kinh ngạc nhìn nó, "Sao mắt ngươi biến thành màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.