LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 164

Lâm Tinh xua tay, "Ôi chao, ta chỉ muốn cược với lão rùa đen kia xem

ai lợi hại hơn thôi. Chút thương thế của rồng ngốc vốn không đủ để ta phát
huy khả năng, không tính không tính."

Lạc Việt nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ có tiếng gà nướng trên đống lửa

xèo xèo mùi thức ăn cũng lững lờ lan ra. Vui non vui nước, vui đời vui
sống, vì trong cõi thế có mùi khói lửa thế này.

Thông đạt trăm vẻ, đứng giữa đời mà vui sống, mắt động thì lòng sáng.

Câu đầu tiên trong thiên đầu tiên của Thái Thanh kinh mà Khanh Dao

sư tổ tặng, đã viết như thế.

Hai ngày sau, cuối cùng Lạc Việt cũng đến chân núi Thiếu Thanh. Để

tránh tai mắt của Thanh Huyền, bọn họ đành đi đường vòng, không qua
Phụng Trạch trấn mà từ đồng hoang đi vòng đến chân núi luôn. Dọc đường
đi không có gì khác thường, Lạc Việt cũng yên tâm hơn. Hắn định lẻn lên
núi xem tình hình sư phụ và các sư đệ có bình an hay không. Nếu sư phụ
không muốn gặp, hắn sẽ lặng lẽ rời khỏi. Bên dưới Thiếu Thanh sơn vẫn
quạnh quẽ như xưa, Lạc Việt hít sâu một hơi, gió ở nơi này vĩnh viễn tươi
mát trong lành như thế.

Chợt Chiêu Nguyên ngẩng nhìn lên đỉnh núi, nó đã thoáng ngửi thấy

một mùi khác. Đó là...

Lâm Tinh biến sắc, "Lạc Việt, trên đỉnh núi có mùi máu." Cô tung mình

nhảy lên, nắm lấy Lạc Việt, rồi bay thẳng tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi là cảnh
tượng ngổn ngang lộn xộn. Di tích Thanh Sơn bây giờ trông còn thảm
thương hơn thời bị thái tử hỏa thiêu, thật không nỡ nhìn. Trên mặt đất lỗ
chỗ những hố đất cái nông cái sâu, cái to cái nhỏ, gạch vụn ngói vỡ ngổn
ngang. Dưới nền đất cũng như trên những miếng gạch vụn ngói nát đều có
những vệt nâu sẫm. Lạc Việt bước đến bên một bức tường lở lói ngả
nghiêng, thấy trên tường chằng chịt vết đao chém, lại vấy một mảng nâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.