LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 169

Lạc Việt vội cười khan, "Chưa xong được. Phải rồi, con trai lần trước,

chẳng biết đã về Tây Hải hay chưa?"

Khanh Dao chỉ chiếc túi đeo bên hông, "Vẫn ở đây, ta phải quay về sư

môn báo một tiếng."

Lạc Việt hỏi, "Vậy Khanh Dao huynh đang định đi Tây Hải sao?"

Khanh Dao lắc đầu, "Không. Trong sư môn có chuyện, phải hai ngày

nữa mới có thể lên đường. Ta vốn định xuống núi hẹn vài ba người bạn
uống rượu, không ngờ lại gặp hai vị." Rồi hào hứng rủ, "Nếu hôm nay hai
vị không gấp lên đường, liệu có bằng lòng theo tại hạ về sư môn chơi, uống
tách trà nghỉ chân không?"

Lạc Việt tức thời đáp ứng, "Được thôi." Hắn đang nôn nóng muốn biết

Thanh Sơn hơn bốn trăm năm trước như thế nào. Song hắn lại nhớ ra, "Có
điều, tại hạ không biết thuật ngự kiếm phi hành, chắc phải đi bộ lên núi
thôi."

Khanh Dao cười nói, "Ngự kiếm thuật của tại hạ có thể mang được một

người mà." Đoạn giơ tay gọi trường kiếm sau lưng bay đến, kéo Lạc Việt
đứng lên kiếm. Pháp lực của Chiêu Nguyên cũng đã tiến bộ nhiều, không
cần biến thành rồng trèo lên mây nữa, mà gọi luôn một đám mây nhỏ tới,
nâng mình bay lên. Bên kia, Lạc Việt cũng nắm lấy vạt áo Khanh Dao,
đứng vững trên thân kiếm. Khanh Dao phất tay niệm quyết, trường kiếm từ
từ bay lên không trung, cưỡi gió thẳng đến Thiếu Thanh sơn.

Lúc thu lại phi kiếm, đặt chân xuống đất, Lạc Việt đưa mắt nhìn cảnh

tượng trước mắt, càng xác định rằng mình đang nằm mộng. Mái cong ngói
mực dọc ngang san sát, đình viện thênh thang, cung điện nguy nga, các đệ
tử áo xanh đeo kiếm qua lại tấp nập. Từ núi đá suối mát tuôn xuống, trong
ao sen chép lội tưng tăng. Bướm vờn chim hót trong bụi cỏ, hạc kêu trúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.