LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 180

Một người vận khôi giáp đại tướng, đang đứng sau hàng khiên hướng về

phía bọn họ, hắn là thủ lĩnh. Lạc Việt bước lên một bước, ôm quyền nói,
"Xin hỏi hôm nay vị tướng quân nào tới vây đánh chúng ta vậy?"

Người kia cao giọng đáp, "Bản tướng là tổng ti Triệu Chính, nắm binh

mã Giang Nam. Kẻ bước lên trước kia, có phải nghịch tặc Lạc Việt? Bản
tướng phụng ý chỉ triều đình, dẫn theo hai ngàn binh mà, tới bắt ngươi về
quy án."

Lạc Việt nhăn nhở cười, "Tại hạ chính là Lạc Việt. Triệu tướng quân,

giữa doanh trướng thiên quân vạn mã của An Thuận vương, tại hạ còn
muốn đến là đến muốn đi là đi, tướng quân tưởng hai ngàn binh mã này giữ
chân được tại hạ sao?"

Câu này cuồng vọng đến cùng cực, gương mặt Triệu Chính dưới chiếc

mũ cũng biến sắc.

Tôn Bôn không chịu thua, cười phá lên bảo Lạc Việt, "Lạc thiếu hiệp,

việc chính là quan trọng, Tôn mỗ chẳng có thời gian tán gẫu với Triệu
tướng quân đâu."

Triệu tướng quân nghe vậy giận xanh mặt, bất chấp cả nghiêm lệnh của

thái tử không được làm bị thương cô nương áo đỏ, giơ tay làm hiệu, lập tức,
từng hàng cung nỏ bắt đầu giương ra sau lớp khiên. Tiếng "bắn" đã ra đến
cửa miệng, chuẩn bị thốt ra, chợt sau lưng vang lên tiếng quát, "Khoan đã.
Tất cả dừng tay. Thánh thượng có chỉ, mọi người nghe tuyên."

Đám binh lính đang dàn hàng bao vây lập tức tản sang hai bên, để ra

một con đường. Hơn mười tay hộ vệ vận giáp đen, vây quanh mấy người ở
giữa, cưỡi ngựa như bay chạy tới.

Lâm Tinh kinh ngạc, "Ơ? Kia chẳng phải mười mấy hộ vệ mà Đỗ mọt

sách ngươi dắt đến Cửu Ấp sao?" Vậy người vận mãng bào tím đi giữa hẳn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.