LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 209

chuyện lạ có thật."

Định Nam vương chắp tay nhìn lên trời, cau mày làm thinh. Đỗ Như

Uyên thong thả băng qua đám đông, bước đến trước mặt Định Nam vương,
gã đã được cởi trói, tấm áo lụa mỏng manh dưới làn khí lành rợp trời của
rồng thiêng cũng nhuốm màu vàng kim nhàn nhạt.

"Cha tận mắt thấy rồi đấy, những gì con nói đều là sự thật, cha thả con

ra được chưa?"

Định Nam vương chăm chú nhìn lên trời cao, bình tĩnh mà quả quyết

lên tiếng, "Trên đời làm gì có quỷ thần, chẳng qua là thiên tượng ngẫu nhiên
biến đổi, hoặc là ảo ảnh trên không, hoặc có người cố tình dùng phép
chướng nhãn mà thôi."

Tôn Bôn cùng Phi Tiên Phong đứng cách đó không xa, Phi Tiên Phong

thấy Chiêu Nguyên lại phát cuồng, cũng kích động hoa chân múa tay, đấm
ngực gào lên hai tiếng, đôi cánh giấu sau lưng soạt một tiếng dang ra, thân
hình lớn bổng, đập cánh bay vút lên không, hưng phấn lượn vòng. Binh lính
lại lao xao, Lưu công công the thé nói, "Ta cũng từng thấy cả con khỉ này
nữa."

Định Nam vương nói, "Một con khỉ mà cũng giở trò được, xem ra chỉ là

một phép chướng nhãn thấp kém." Đoạn nghiêm mặt, quay sang quở mắng
các tướng sĩ quỳ dưới đất, "Chút tài vật giang hồ mà các ngươi cũng sợ đến
nhường này, còn ra thể thống gì nữa. Ai về chỗ nấy mau lên."

Lâm Tinh, Thương Cảnh và Lạc Việt chạy ra khỏi trướng, đang xoay

mòng mòng nhìn Chiêu Nguyên bay lượn trên trời, ngẫm nghĩ đối sách,
chợt nghe thấy giọng Định Nam vương từ xa vẳng lại, Lâm Tinh liền dựng
ngược mày liễu, đẩy Lạc Việt, "Cha của Đỗ mọt sách đến chết vẫn cứng
miệng, tối nay cứ để ông ta biết thế nào là thiên mệnh sở quy. Ngươi mau
gọi Chiêu Nguyên quay về đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.