LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 213

Lâm Tinh bị gạt sang một bên, thấy mấy người kia xúm lại thì thào thuật

chuyện xưa đau khổ của Định Nam vương, bèn hậm hực giậm chân quay
vào lều của mình đi ngủ.

Sau khi mọi người về cả, Lạc Việt cũng thổi tắt nến, nằm xuống đệm,

lôi Chiêu Nguyên trong ngực áo ra, gí tay vào chiếc sừng lóng lánh của nó,
"Đã hồi phục chưa?"

Chiêu Nguyên khẽ động đậy hai sợi râu. Lạc Việt liền đặt nó xuống gối,

"Chà, lần trước là ta liên lụy đệ, còn lần này sao đệ lại phát điên lên thế?"

Chiêu Nguyên nín lặng. Lạc Việt an ủi, "Ta biết đệ đau lòng, nói thật, ta

cũng rất đau lòng. Sư phụ và các sư đệ còn không biết sống chết ra sao,
hoàng đế gọi ta vào kinh, chẳng qua muốn dùng ta làm con cờ đối phó An
Thuận vương và thái tử. Lại cả mối thù của cha mẹ ta nữa... Nhưng mấy
ngày nay, ta đã nghĩ ra một đạo lý, những kẻ mà chúng ta phải đối phó
đương nhiên chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vì vậy, chúng ta không thể trở
thành xấu xa như chúng. Trong mơ Khanh Dao sư tổ đã nói, đạo ở trong
lòng, tuy chúng ta không đạt được cảnh giới đó, nhưng cũng không thể để
hận thù che mờ lý trí. Nếu mất đi lý trí, thì càng không báo được thù."

Chiêu Nguyên nhích lại gần Lạc Việt, hắn giật giật râu nó, "Nghe Lạc

đại hiệp khuyên nhủ, có phải đệ cảm thấy như được nước tiên gột rửa, đầu
óc sáng tỏ thông suốt không?"

Chiêu Nguyên khẽ ừm một tiếng. Lạc Việt gối lên cánh tay, vung vẩy

chân, "Hiện giờ đệ ngày càng mạnh lên, nói không chừng sau khi đến kinh
thành lại đại triển long uy, một chiêu tiêu diệt Phụng quân, vậy thì thiên hạ
thái bình, vạn sự đại cát rồi, ha ha." Đoạn hắn vỗ vỗ bên gối, "Đương nhiên,
điều này khó xảy ra, nhưng đệ nhớ kỹ, chúng ta còn rất có tiền đồ. Nên,
phải vững vàng." Hắn cảm thấy Chiêu Nguyên cọ cọ sừng vào má mình,
liền mỉm cười vẻ hiểu ý, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.