LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 215

này ngươi cũng biết, chẳng thua gì Đỗ mọt sách."

Lạc Lăng Chi bình thản cười, "Trong Tứ hải dị văn lục có chép mà, ta

chỉ vừa khéo đọc qua thôi."

Lạc Việt lo lắng liếc Ứng Trạch, thấy lão rồng đang nhắm mắt dưỡng

thần, chẳng hề phản ứng trước cái tên này. Hắn bất giác đưa tay sờ cuốn
sách trận pháp và Thái Thanh kinh giấu trong ngực, thầm nghĩ Khanh Dao
sư tổ từng ngang qua nơi này, nói không chừng còn để lại dấu vết gì đó. Lạc
Việt tính toán, hắn và Lạc Lăng Chi, Tôn Bôn, ba phàm nhân đều không
biết ẩn thân, không thể chạy tới Lăng Sương sơn ngay trước mắt Định Nam
vương được, nhưng hắn thực lòng muốn tới đó xem thử, bèn bảo xe ngựa
dừng lại, đi thẳng tới trước xe Định Nam vương nói, "Tại hạ nhận lời người
ta nhờ vả, có việc cần vòng qua đầm Niệm Họa dưới núi Lăng Sương một
chuyến, chẳng hay vương gia có ưng thuận hay chăng?"

Không ngờ Định Nam vương thoải mái đáp ứng, lệnh cho binh lính cắm

trại nghỉ ngơi gần đó, hôm sau mới lên đường, cũng không hề sai người
theo dõi họ. Lâm Tinh ngạc nhiên, "Định Nam vương kỳ quái thật, tự dưng
lại yên tâm về chúng ta như vậy."

Lạc Việt đáp, "Vì ông ta biết chúng ta sẽ không thừa cơ bỏ trốn."

Lâm Tinh sực nhớ tới việc Định Nam vương cho Chiêu Nguyên mảnh

ngọc, "Phải rồi, Đỗ Như Uyên cứ ra vẻ bí ẩn, thì ra là giống cha gã. Lão
Định Nam vương này hành sự lạ lùng, chẳng biết rốt cuộc đang nghĩ gì
nữa."

Lạc Việt lại bênh vực, "Dù sao, ông ta cũng không có ác ý với chúng ta,

có lẽ còn ngấm ngầm hỗ trợ. Những chuyện khác không đoán được thì đừng
phí tâm sức nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.