LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 228

Lạc Việt nhìn kỹ nét chữ rồi nhận xét, "Xem ra hai kẻ này đều là người

trong giang hồ, hơn nữa võ công không tệ, nét chữ này rõ ràng là dùng kiếm
khắc liền một mạch, phiêu dật trôi chảy. Có thể thấy họ hoặc là thế gia tử
đệ, hoặc xuất thân danh môn đại phái."

Khâu Thường nói, "Lai lịch bọn họ tại hạ cũng không rõ lắm, có điều

năm xưa quả thật họ đều đeo trường kiếm, y phục cũng rất sang trọng,
không phải hạng tầm thường."

Khâu Thường lại kể, hai người kia khắc chữ thề nguyền trên vách đá rồi

đi khỏi. Một thời gian sau, nữ tử kia một mình trở lại đây, khóc lóc thảm
thiết hồi lâu, chém gãy mấy thân cây, sau cùng lưu lại đoạn khắc này. Về
sau, bà ta còn quay lại hai lần, mỗi lần đều khắc một đoạn, rồi không thấy
xuất hiện nữa. Mãi đến hai ba năm trước, bà ta mới trở về, đứng nhìn những
vết khắc này hồi lâu rồi bình thản rời khỏi. Lâm Tinh âm trầm hỏi, "Chẳng
biết gã đàn ông đã ruồng rẫy bà ta bây giờ ra sao?"

Khâu Thường đáp, "Vách núi có linh tính, đã phản chiếu hình dạng hai

người họ." Đoạn nhìn sang Ứng Trạch, "Có lẽ vị thượng quân này ban nãy
đã thấy rồi."

Lâm Tinh kinh ngạc, "Hả? Lão nhìn thấy cái gì? Có chuyện hay như vậy

mà không bảo cho chúng tôi cùng xem."

Ứng Trạch chậm rãi đáp, "Tại các ngươi pháp lực chưa đủ, không phát

hiện được, sao lại trách bản tọa?"

Dứt lời bèn đi đến gần, phất tay qua vách đá, trên vách dần dần hiện ra

ảo ảnh một nam một nữ đứng nắm tay nhau. Nét mặt hai người rất mông
lung, chỉ thấy nam tử vận trường sam xanh xám, tuấn dật phong lưu, còn nữ
tử mặc xiêm y bích lục, mỹ lệ dịu dàng. Hai người đứng bên nhau, khiến
người ta bất giác nhớ tới bốn chữ "thần tiên quyến lữ". Chiêu Nguyên giơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.