LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 229

tay dụi mắt, cảm thấy hai người này rất quen, đặc biệt là người nam kia. Lạc
Việt cũng buột miệng, "Sao trông quen thế nhỉ?"

Ứng Trạch đáp, "Ừm, đương nhiên là quen rồi." Ảo ảnh trên vách đá lại

biến đổi, chỉ còn một nữ tử đứng lẻ loi. Khâu Thường nói, "Đây là tình cảnh
lần cuối cùng bà ta tới."

Bọn Lạc Việt đều giật mình kinh ngạc, nữ tử trên bức vách vẫn mặc

xiêm y bích lục, dáng dấp phục sức đều không còn trẻ nữa, nhưng lại mang
phong vận dịu dàng đoan trang riêng của đàn bà thành thục, rõ ràng là Lục
La phu nhân. Hèn chi nam tử trẻ tuổi vừa rồi trông quen làm vậy, đến tám
chín phần chính là An Thuận vương. Đây rất có thể là nơi năm xưa An
Thuận vương định tình với Lục La phu nhân, cũng có khả năng đã chứng
kiến toàn bộ quá trình ông ta ruồng rẫy phụ bạc bà. Quả là niềm vui bất
ngờ. Lạc Việt tức tốc rút trong túi da đeo bên người ra một tờ giấy lớn đặt
lên vách đá.

Lâm Tinh ngạc nhiên hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"

Lạc Việt lại rút ra mấy công cụ nữa, "Đương nhiên là đồ lại những hàng

chữ này, để so sánh với chứng cứ, xem xem rốt cuộc có phải An Thuận
vương và Lục La phu nhân hay không."

Tôn Bôn vỗ tay reo, "Đúng rồi, nói không chừng sau này mấy hàng chữ

kia còn có chỗ dùng."

Lạc Việt đồ xong chữ, nhét vào ngực áo, mọi người bèn từ biệt Khâu

Thường và Thiên Ý, rời khỏi đầm Niệm Họa.

Sau khi ra khỏi khe núi, Lâm Tinh chợt ngoảnh lại nhìn về phía đầm

Niệm Họa, "Ngươi thấy hai người bọn họ có thể yên ổn ở bên nhau không?"

Câu này cô nói với Lạc Việt, thần sắc lại có phần hoang mang. Lạc Việt

lấy làm lạ nhìn cô, "Lạ thật, sao cô tự dưng thành ra thế này, thật chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.