LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 240

Định Nam vương lắc đầu cười nhạt, vẻ tang thương cùng cực, "Đúng là

lời của trẻ chưa dứt sữa, một khi động đến binh đao, nhất định sẽ khiến sinh
linh đồ thán, liên lụy kẻ vô tội. Phàm nơi đóng quân, tất có gai góc, chiến
loạn qua đi, hạn hán ắt đến. Ngươi đọc được mấy quyển sách, đã đọc đến
đây chưa?"

Đỗ Như Uyên vặn lại, "Không vì gây chiến, nuôi binh làm gì?"

Định Nam vương đáp, "Binh có thể làm thiện, giữ đất an dân, cũng có

thể làm ác, bởi mới nói binh lính không lành, không phải quân tử, bất đắc dĩ
mới phải dùng đến. Kẻ hiếu sát, tất không thể được lòng thiên hạ."

Đỗ Như Uyên lại nói, "Phụ thân trích lời thánh hiền, đương nhiên có lý.

Nhưng hiện giờ An Thuận vương nắm giữ triều chính, thái tử ngu dốt hung
tàn, nếu lên kế vị, hậu quả khỏi nói cũng biết. Nước mất mà không biết là
kẻ bất trí, biết mà không bàn, là bất trung."

Định Nam vương mắng, "Ngu ngốc! Lẽ nào gã thiếu niên họ Lạc kia có

thể thành minh quân chắc? Dọc đường đi, ta đã quan sát, thấy hắn phẩm
đức thuần hậu, nhưng một là ngốc nghếch, hai là bất tài, đưa một kẻ tầm
thường lên làm vua thì còn nực cười hơn. Dù hoàng thượng nhận hắn làm
con, chống lại thái tử, thì văn thần võ tướng trong triều cũng không chấp
nhận. Thái tử sở dĩ trở thành thái tử, là vì có An Thuận vương chống lưng.
Mộ Diên tuy tâm cơ thâm trầm, nhưng kiêm thông văn võ, biết chế phục
người. Bằng không ngươi tưởng quần thần chịu nhận một đứa hài nhi họ
khác kế tục hoàng thất, ngồi giữa triều đường ư?"

Đỗ Như Uyên nín lặng.

Định Nam vương lại than, "Như ngươi vừa nói, giờ đây ván đã đóng

thuyền, có nhiều lời cũng vô dụng. Chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy
thôi." Đoạn phẩy tay áo vén rèm đi thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.