LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 280

Lâm Tinh cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn kéo Chiêu

Nguyên ngồi xuống nóc nhà quan sát. Ánh lửa do gương đồng phản chiếu
đã biến thành màu vàng, sáng rực nửa vòm trời. Bấy giờ, Biên Trương, Liên
Lục và mấy nội vệ kia lại thắp mấy ngọn đèn lạ lùng, một ngọn, hai ngọn,
ba ngọn... Một chuỗi những quả cầu ánh sáng nối nhau la đà bay lên không.
Liên Lục và Biên Trương lại giắt vạt áo vào lưng quần, lẻn ra khỏi hậu điện,
rảo bước đi tới Lạc Khánh cung, sau đó guồng chân chạy như bay trên con
đường vắng ngắt, chạy ra xa tít, cả hai chợt cao giọng la lớn: "Hiển linh
rồi."

"Là thần tích."

"Thái tổ hoàng đế hiển linh rồi."

"Tường quang. Là tường quang. Thái tổ hoàng đế hiển linh rồi."

Chiêu Nguyên trợn tròn mắt, Lâm Tinh ôm bụng, cùng cười rộ lên trên

mái nhà. Cô kéo Chiêu Nguyên dậy, "Phàm nhân hay thật, xem ra hoàng đế
này thực sự muốn dùng Lạc Việt đối phó thái tử." Cô cười khanh khách,
đoạn nhướng đôi mày liễu, "Chúng ta giúp chúng một tay, để đám phàm
nhân kia mở mắt ra mà trông, thế nào mới gọi là hiển linh."

Hoàng hậu ngủ không yên giấc, nằm mơ thấy một bóng ma lững lờ bên

trên Lạc Khánh cung. An Thuận vương và thái tử đứng giữa không trung bị
bóng ma đó chém, hoàng hậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì trông thấy thái tử
vung kiếm đâm Hòa Thiều đang ngồi trên ngai vàng. Hoàng hậu thét lên
kinh hãi, ngồi bật dậy. Tiểu cung nữ vội vã chạy lại bên giường, "Nương
nương, nương nương.

Thái tổ hoàng đế hiển linh ở Lạc Khánh cung rồi."

Hoàng hậu vội khoác áo ngoài, vịn vào tiểu cung nữ mà chạy ra hành

lang, quả nhiên trông thấy phía Lạc Khánh cung có ánh sáng xông lên ngút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.