LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 289

thượng. Hoàng hậu, con đừng bạc đãi Nhược San. Nó phải vờ vịt lấy lòng
thái tử, theo lý, con nên coi Nhược San là tỉ muội mới phải đấy."

Hai chữ "tỉ muội" khiến hoàng hậu sinh phản xạ cảnh giác, nhưng nghe

nói Sở Linh quận chúa có thể trị bệnh cho hoàng thượng, hoàng hậu lại vô
cùng mừng rỡ, niềm hoan hỉ đến không dám tin ấy đã át hết những cảm xúc
khác, hoàng hậu lập tức nắm lấy tay áo Sở Linh quận chúa, "Ngươi có
phương thuốc trị được cho hoàng thượng thật ư?"

Sở Linh quận chúa cúi mặt thưa, "Mẫu thân tiểu nữ tinh thông y lý, khi

người gả về cho phụ thân có đem theo một phương thuốc cổ chuyên trị
chứng bệnh nan y làm hồi môn, tiểu nữ từng theo người học được võ vẽ,
nhưng cũng chỉ nắm chắc năm phần mà thôi."

Có những năm phần hy vọng có thể trị khỏi. Hoàng hậu nắm chặt cánh

tay Sở Linh quận chúa, "Muội muội ngoan, nếu muội trị khỏi được cho
hoàng thượng thì muốn mạng của ta, ta cũng không tiếc."

Sở Linh quận chúa vội làm bộ quỳ sụp xuống, "Lời này của hoàng hậu

nương nương tiểu nữ ngàn vạn lần không gánh nổi đâu."

Thái hậu và hoàng hậu cùng đỡ quận chúa dậy. Hoàng hậu biết vừa rồi

mình có phần kích động, vội nén cảm xúc, chân thành cảm tạ, "Vẫn nghe
nói Sở Linh quận chúa là kỳ nữ, hôm nay bản cung mới thật hiểu, những gì
muội làm cho hoàng thượng, bản cung nhất định ghi nhớ."

Sở Linh quận chúa đáp, "Những việc tiểu nữ làm chỉ là bổn phận mà

thôi.

Tuy tiểu nữ là phận nữ nhi, nhưng cũng không muốn thấy cơ nghiệp

thiên thu bị người ta mưu đoạt. Lúc phụ vương tiểu nữ còn tại thế, thường
dạy rằng, triều cương trong sạch mới có thể tạo phúc cho muôn dân. Huống
hồ, về tư, tiểu nữ cũng có lý do riêng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.