LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 29

đều phải hoàn thành, các vị có ý kiến gì không?"

Mọi người nhao nhao bảo đảm không vấn đề gì, Lạc Việt há hốc miệng

nhìn tất cả tản đi, vội lên tiếng, "Khoan đã! Có phải còn thiếu việc gì chưa
làm không? Ta chưa được phân công gì cả!"

Đỗ Như Uyên cười đáp, "Đại sư huynh, mọi người đều coi huynh là thủ

lĩnh, huynh chỉ cần ngồi yên cai quản chung thôi. Những việc cụ thể vụn
vặt cứ để bọn đệ làm." Nói đoạn gã lục tục theo mọi người ra ngoài, bỏ lại
Lạc Việt ngồi ngẩn ra trước bàn.

Lâm Tinh cười hì hì, "Đừng lo, ta, con rồng ngốc và Ứng Trạch sẽ cùng

ngồi cai quản với ngươi mà." Lạc Việt lẩm bẩm, "Cái gì mà ngồi yên cai
quản chung chứ. Mọi người tranh hết việc rồi, còn trơ lại mình ta ở đây, gọi
là ngồi yên cai quản chung đó à?"

Ứng Trạch từ đầu đến giờ vẫn nằm bò ra bên cạnh Lạc Việt ăn điểm

tâm, lúc này còn thản nhiên nhón một miếng bánh phù dung đưa lên miệng,
"Ngồi yên, tức là ngồi một chỗ không cần đi đâu cả. Cai quản chung, chính
là giao tất cả cho người khác lo."

Cuối cùng Lạc Việt vẫn không thể ngồi yên một chỗ nhìn mọi người lo

toan công việc được, hắn bèn đi lòng vòng khắp nơi, ra sức giúp một tay.
Mọi chuyện chuẩn bị ổn thỏa xong, mọi người lại tập trung lại, nghiêm túc
bàn bạc xem nên đợi binh mã triều đình tới tấn công hay nên chủ động ra
tay. Quyết định cuối cùng phụ thuộc vào Lạc Việt.

"Đánh hay không đánh?"

Đỗ Như Uyên gập cuốn sách trong tay lại, hỏi Lạc Việt ngồi phía trên,

đằng sau án thư. Lạc Việt chống hai tay lên án, ôm lấy đầu, ngón tay găm
sâu vào mái tóc. Tôn Bôn khoanh tay tựa vào cột nhà, "Xem tình hình trước
mắt, cần gì phải hỏi câu này nữa. Muốn sống thì chỉ có một chữ thôi, đánh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.